Chương 3: Em vẫn chưa muốn ngủ đúng không

Phòng ngủ yên tĩnh chỉ có tiếng hít thở của hai người.

Khương Thanh Thời còn tưởng mình cách xa Thẩm Ngạn một chút sẽ bỏ qua được mùi hương quen thuộc xộc thẳng vào mũi, lại quên mất thói quen của đại đa số mọi người và bao gồm cả cô là mỗi khi muốn xem nhẹ một việc hoặc một mùi hương nào đó thì kiểu gì cũng phản tác dụng.

Sau khi nhận thấy mùi hương dịu nhẹ mát lạnh kia không ngừng bay vào mũi, Khương Thanh Thời tức giận kéo chăn lên che đầu.

Cô vô thức lật người sang bên cạnh, ngón tay vô tình đâm vào cạnh tay của Thẩm Ngạn.

Khương Thanh Thời bất giác nín thở, lén mở mắt nhìn người vẫn không hề động đậy từ khi nằm xuống bên cạnh mình, thậm chí có thể còn đang ngủ.

Chắc cô vẫn chưa quấy rầy tới giấc ngủ của Thẩm Ngạn đâu nhỉ.

Ý nghĩ này lóe lên trong đầu.

Thậm chí Khương Thanh Thời còn không kịp thuyết phục bản thân là có quấy rầy tới anh thì đã sao, chẳng lẽ Thẩm Ngạn lại có ý kiến, thì bỗng anh mở mắt nhìn về phía cô, đôi mắt trầm tĩnh tựa như nước mực không tan.

Không hiểu sao, hơi thở của Khương Thanh Thời trở nên căng thẳng.

Anh… tôi… Đêm hôm khuya khoắt, sau khi uống chút rượu, suy nghĩ của Khương Thanh Thời trở nên không quá tỉnh táo, cô cảm thấy hơi áy náy:

"Tôi đánh thức anh rồi à?"

Thẩm Ngạn cụp mắt nhìn chằm chằm vào hàng mi đang run rẩy của cô, chậm rãi hỏi:

"Em không ngủ được à?"

Khương Thanh Thời: …Có hơi mất ngủ.

Ngồi máy bay mười mấy tiếng để về nước, sau đó lại đến quán bar chơi thêm mấy tiếng, theo thói quen thường ngày của Khương Thanh Thời thì cô đã mệt và buồn ngủ từ lâu rồi, thế nhưng bây giờ cô lại chẳng ngủ được.

Thẩm Ngạn ừ một tiếng.

Khương Thanh Thời vốn tưởng anh sẽ nói gì đó, không ngờ anh ừ một tiếng rồi rơi vào im lặng. Trong lúc nhất thời, cô vẫn có chút không phục:

"Chẳng phải anh cũng không ngủ được đó sao?"

Thẩm Ngạn nhìn cô, bình tĩnh nói:

"Tại ai mà tôi không ngủ được?"

?

Khương Thanh Thời sửng sốt mất mấy giây, sau đó chỉ vào bản thân:

"Ý anh là tôi thật sự đánh thức anh?"

Thẩm Ngạn không nói gì, nhưng ý của anh rất rõ ràng.

Khương Thanh Thời hơi nghẹn lời, không nhịn được liếc anh một cái:

"Anh Thẩm, tôi chỉ trở mình thôi mà, sao lại quấy rầy tới giấc ngủ của anh được?"

Thẩm Ngạn: Em nghĩ sao?

Khương Thanh Thời: Tôi nghĩ là tự anh…

Còn chưa kịp nói ra, Thẩm Ngạn đột nhiên đến gần cô, trầm giọng nói: Tôi làm sao?

Khoảng cách giữa hai người càng lúc càng thu hẹp, cảm giác áp bức trên người Thẩm Ngạn cũng đè ép Khương Thanh Thời, hô hấp của cô trở nên hỗn loạn: Không… không có gì.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!