Đi vào phòng làm việc của Thẩm Ngạn một lần nữa, Khương Thanh Thời nhìn quanh một vòng, không thay đổi nhiều so với lần trước, vẫn là tông màu đen, trắng và xám, mang phong cách vô cùng lạnh lùng.
Cô cầm theo phần trà chiều đến ghế sô pha ở một bên ngồi xuống, quay đầu nhìn người ở phía sau:
"Tổng giám đốc Thẩm hôm nay rảnh rỗi thế à?"
Thẩm Ngạn liếc nhìn cô.
Khương Thanh Thời nhẹ nhàng hừ một tiếng, lời đến bên miệng liền thốt ra ngoài:
"Có thời gian rảnh rỗi đi ngang qua thang máy."
Thẩm Ngạn cứng họng, vẻ mặt bình tĩnh: Em tin à?
"Đương nhiên là tôi không tin." Khương Thanh Thời liếc anh, vô cùng kiêu ngạo:
"Anh không thể thành thật hơn một chút sao?"
Cô là vì chưa kịp phản ứng nên mới hỏi như vậy, cũng không phải cố ý.
Thẩm Ngạn khựng lại vài giây rồi hỏi thẳng cô:
"Sao hôm nay em lại rảnh rỗi tới đây?"
"Tôi với mẹ đi mua sắm ở gần đây, bà ấy bảo tôi mang trà chiều đến cho anh." Khương Thanh Thời cũng trả lời rất thành thật.
Nghe được câu trả lời của cô, vẻ mặt của Thẩm Ngạn vẫn rất bình tĩnh, lặp lại lời cô nói: Mẹ bảo em đến?
Khương Thanh Thời ừm một tiếng, không tìm tòi nghiên cứu sự thay đổi trong giọng điệu của anh, nhỏ giọng than thở:
"Tôi thật sự nghi ngờ anh mới là con ruột của bà ấy đấy."
Sự quan tâm của bà Từ đối với Thẩm Ngạn thật sự rất quá đáng.
Thẩm Ngạn không để ý đến lời nói bậy bạ của cô, anh nhìn chằm chằm vào chiếc túi lớn mà cô tùy ý đặt trên bàn, rất muốn hỏi nếu như không phải bà Từ bảo cô đến, thì cho dù cô có đi ngang qua cũng sẽ không vào đây đúng không?
Lời vừa đến bên miệng, Thẩm Ngạn lại cảm thấy hà cớ gì phải như vậy, anh không cần phải tự khiến bản thân mất mặt.
Siêu thị Thẩm Ngạn thường đi ở rất gần hoa viên Hải Đường.
Hai vợ chồng xuống xe, Thẩm Ngạn để tài xế tan làm trở về trước. Theo hiểu biết của anh với Khương Thanh Thời thì chuyến đi siêu thị này sẽ không kết thúc nhanh chóng.
Đúng như dự đoán, sau khi vào siêu thị, Khương Thanh Thời tò mò về mọi thứ.
Cô để Thẩm Ngạn đẩy một chiếc xe đẩy hàng, bỏ mọi thứ cô muốn ăn và bất cứ thứ gì cô cảm thấy thú vị vào trong xe. Thịt còn chưa mua mà xe đẩy hàng đã đầy ấp.
Nhìn một xe đồ ăn vặt, Thẩm Ngạn không khỏi cau mày:
"Em chắc chắn có thể ăn hết?"
Khương Thanh Thời cúi đầu nhìn, cô rất hiểu trình độ thích ăn vặt của mình: Ăn không hết.
Thẩm Ngạn không lên tiếng.
Khương Thanh Thời hiểu rất rõ thói quen tiết kiệm của anh, có chút thiếu tự tin nói:
"Nhưng tôi muốn mua về nếm thử."
Thẩm Ngạn: …
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!