Về đến nhà, Khương Thanh Thời và Thẩm Ngạn đều bận rộn chuyện của mình.
Người trước bận rộn rửa mặt chăm sóc da, người sau lại đến phòng làm việc giải quyết công việc như thường lệ. Thứ Hai luôn là ngày bận rộn nhất của Thẩm Ngạn, buổi chiều vì lo lắng cho Khương Thanh Thời nên anh đã tan làm đúng giờ để đi tìm cô, trong hộp thư vẫn còn rất nhiều tài liệu cần xử lý.
Khương Thanh Thời tắm rửa xong, Thẩm Ngạn còn chưa về phòng.
Cô đứng trong phòng do dự vài giây, nhưng vẫn không đến phòng làm việc để truyền hơi ấm cho anh, cô không muốn đến phòng làm việc của anh ít nhất một tháng.
Còn chưa buồn ngủ lắm, Khương Thanh Thời vén chăn lên giường, nhìn thấy tin nhắn Tư Niệm gửi cho cô, bảo cô có thời gian thì lên lịch trình du lịch Vân Thành, không có thời gian thì thôi, hai người đi đến đâu sẽ tính đến đó.
Vừa hay Khương Thanh Thời không có chuyện gì để làm, lập tức trả lời cô ấy: [Đương nhiên phải làm, nghe nói ở đó có rất nhiều địa điểm để chụp hình check in, tớ muốn đi chụp ảnh.]
Tư Niệm đáp lại cô bằng một biểu tượng OK: [Vậy thì giao cho cậu.]
Khương Thanh Thời: [Đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ của bà chủ Tư.]
Tư Niệm: [Được thương mà sợ. jpg]
……
Hai người trò chuyện trong nhóm chat một lúc, Khương Thanh Thời cầm máy tính bảng ở tủ đầu giường lên, bắt đầu nghiên cứu hành trình du lịch Vân Thành, thuận tiện đặt vé máy bay cho hai người họ luôn.
Hạ cánh xuống Vân Thành vào khoảng giữa trưa, có thể về khách sạn ngủ một giấc, chạng vạng tối ra ngoài đi dạo.
Khương Thanh Thời ra ngoài chơi chủ yếu là để thư giãn. Cô không có nơi nào cần phải đi, cũng không có thứ cần phải ăn, xưa nay cô đều sống rất tùy ý, ngay cả những nơi đã đánh dấu muốn đến chụp ảnh, phía sau còn chú thích thêm một dấu ngoặc đơn —— mệt mỏi sẽ không đi.
Sau khi hoàn thành lịch trình, Khương Thanh Thời cảm thấy buồn ngủ.
Cô ngáp một cái, liếc nhìn phần giường bên cạnh vẫn còn đang trống không, đặt chiếc máy tính bảng sang một bên, sau đó kéo chăn lên ngủ thiếp đi.
Đêm đã khuya, ánh trăng sáng len qua cửa sổ rọi vào căn phòng tối tăm yên tĩnh.
Thẩm Ngạn xử lý xong công việc trở về phòng, trong phòng ngủ chỉ còn lại một ngọn đèn ngủ ấm áp, anh thả nhẹ bước chân đi đến bên cạnh Khương Thanh Thời, rũ mắt nhìn chăm chú vào gương mặt đang say ngủ của cô.
Lúc cô ngủ rất không ngoan ngoãn, nửa người cuộn tròn dưới chăn, chiếm hơn nửa chiếc giường lớn.
Bình tĩnh lại một lúc, Thẩm Ngạn chuẩn bị đi tắm rửa.
Đột nhiên, chiếc máy tính bảng cô đặt trên tủ đầu giường sáng lên, là một tin nhắn đẩy.
Anh vô tình nhìn qua, trông thấy nội dung tin nhắn.
–
Ngày hôm sau, Khương Thanh Thời bị tiếng chuông điện thoại di động đánh thức.
Cô mơ mơ màng màng hé mắt nghe điện thoại: Alo.
Bên kia im lặng, giọng nói bình tĩnh của bà Từ vang lên: Con vẫn chưa dậy à?
…
Khương Thanh Thời lập tức bật dậy khỏi giường, giọng điệu tỉnh táo gọi bà một tiếng: Mẹ.
Bà Từ cau mày:
"Đây là cách sống mỗi ngày của con từ sau khi trở về nước?"
Khương Thanh Thời khẽ mấp mấy môi, muốn thanh minh cho bản thân vài câu, nhưng lại cảm thấy không cần thiết.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!