Chương 22: Tác dụng chậm đủ lớn

<!-- 1 -->

Trước tối nay, Khương Thanh Thời không cảm thấy quãng đường từ bếp đến phòng ngủ trên tầng hai quá dài.

Nhưng vào giờ phút này, trong lòng cô lại dâng lên cảm giác như vậy.

Cô được Thẩm Ngạn ôm vào lòng, trong nhà yên tĩnh, ngoại trừ tiếng bước chân vững vàng mạnh mẽ của anh thì chỉ còn lại tiếng hô hấp và nhịp tim phập phồng lên xuống của hai người.

Thình thịch thình thịch….. sao con đường này lại dài thế nhỉ, sao đi mãi vẫn chưa đến điểm cuối cùng?

Cô muốn vào phòng muộn một chút, lại muốn sớm một chút, ít nhất cũng sớm hơn để nhịp tim của cô không còn sinh động như vậy nữa, không còn lơ lửng trong không trung như vậy nữa.

Khương Thanh Thời dựa vào vai Thẩm Ngạn, cách một lớp áo mỏng, cô có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nóng rực của anh, giống như đang thiêu đốt cô.

Vùng da trên cổ anh đang chạm vào cô cũng vô cùng nóng bỏng.

Đột nhiên, cô nghe thấy tiếng tay cầm được mở ra.

Thẩm Ngạn bế cô vào phòng tắm.

Cửa sổ trong phòng không đóng, rèm cũng không kéo.

Ánh trăng sáng xuyên qua song cửa sổ, mờ mịt mông lung chiếu vào trong phòng, khiến hai người có thể nhìn thấy được đối phương trong căn phòng không đèn.

Vào những lúc tranh tối tranh sáng, thính giác và cảm giác của con người sẽ càng trở nên rõ ràng.

Môi Khương Thanh Thời bị chặn lại, Thẩm Ngạn không biết mệt mỏi hút lấy hương vị rượu trái cây ngọt ngào trong miệng cô, mùi vị đó khiến anh bị mê hoặc.

Cồn k1ch thích khát vọng trong nội tâm của hai người, Khương Thanh Thời đã bị Thẩm Ngạn khơi lên tâm tư trong phương diện này từ lâu, giờ phút này không còn gì đáng lo ngại, cô bám lên cổ anh, cố gắng đáp lại anh.

Trong đêm tối, những trói buộc bị vứt bỏ.

Khương Thanh Thời đêm nay vừa vui thích lại vừa bị dày vò. Cô khao khát đôi bàn tay của Thẩm Ngạn đã lâu, nhưng cô chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày anh dùng đôi bàn tay đó khiến cô không thể chịu nổi mà đánh mất chính mình.

Sáng hôm sau, đồng hồ sinh học của Thẩm Ngạn không còn nhạy nữa, đến khi mặt trời trèo lên cửa sổ thủy tinh, ánh sáng tràn vào trong phòng anh mới mở mắt ra.

Tối hôm qua còn chưa kéo rèm hai người đã ngủ mất.

Thẩm Ngạn nhìn ánh sáng chiếu vào phòng, sau đó cau mày xoay người, giấu đầu trong chăn, Khương Thanh Thời chỉ để lộ ra mái tóc đen, trước khi kéo rèm cửa lại, anh nương theo ánh sáng nhìn người bên cạnh, sau đó mới đứng dậy rời khỏi phòng.

Sợ làm ồn đến giấc ngủ của Khương Thanh Thời, phần lớn thời gian Thẩm Ngạn đều tắm rửa ở phòng dành cho khách.

Tắm rửa xong xuống lầu thì phát hiện Trình Lan Hinh đã đến.

"Tiểu Ngạn dậy rồi à." Bà ấy đi ra khỏi phòng bếp, mỉm cười:

"Bữa sáng sớm xong rồi, cháu ngồi một lúc đi."

Thẩm Ngạn gật đầu, nhìn đồng hồ trên tường, đã là bảy giờ rưỡi.

Thông thường vào thời điểm này anh đã tập thể dục buổi sáng xong trở về. Hôm nay thì ngược lại, đồng hồ sinh học hoàn toàn bị phá vỡ.

Nghĩ đến chuyện tối hôm qua, yếu hầu của Thẩm Ngạn cuộn tròn, anh dừng động tác thắt cà vạt lại, cầm ly nước ấm trên bàn lên ngửa cổ uống.

Sau đó anh mới thắt tiếp cà vạt.

Không lâu sau, dì Trình mang bữa sáng ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!