<!-- 1 -->
Sau khi cúp điện thoại, Khương Thanh Thời xoa xoa lỗ tai, ngước mắt hỏi hai người đang đi mua sắm cùng cô:
"Tối nay hai cậu có muốn đến quán bar không?"
Hình như bây giờ cô giới thiệu Thẩm Ngạn với hai người họ cũng không phải là không thể.
Nhưng bất ngờ là hai người họ đều không muốn trở thành bóng đèn.
Khi nãy Khương Thanh Thời nghe điện thoại cũng không tránh hai người, bọn họ nghe rất rõ lời Thẩm Ngạn đã nói. Cho nên hai người đều tỏ vẻ không muốn đi.
Khương Thanh Thời:
"…Tối nay các cậu cũng không có gì để làm mà."
Nguyễn Huỳnh nhìn cô, nói:
"Cậu ở cùng chồng cậu, tớ cũng phải đi tăng ca cùng với bác sĩ Lục."
Tư Niệm liếc nhìn hai người, nói đùa:
"Cô lập tớ phải không?"
Cô ấy khẽ hừ một tiếng, vô cùng kiêu ngạo:
"Tớ quay về quán cà phê tăng ca."
…
Sau khi thảo luận về chủ đề đi quán bar xong, ba người lại tiếp tục đi dạo quanh trung tâm thương mại.
Khương Thanh Thời từng là khách hàng VIP của nhiều cửa hàng hàng hiệu, cô vừa xuất hiện, quản lý đã tươi cười bước đến chào đón cô.
Đồng thời Khương Thanh Thời cũng không làm quản lý thất vọng, cô mua rất nhiều thứ cho mình, còn chọn quà cho Nguyễn Huỳnh và Tư Niệm, còn có người không hẹn được vào trưa nay là Mạnh Kim Tuyết.
Mua sắm xong, ba người đi massage đơn giản.
Sau khi massage xong, Khương Thanh Thời gửi tin nhắn cho Thẩm Ngạn, bảo anh đến đón cô.
Ở lối vào trung tâm thương mại người đến người đi, Khương Thanh Thời mặc áo khoác màu sáng đứng đó, khuôn mặt xinh đẹp, cao quý thanh thoát, khiến người qua đường thường xuyên ngoái đầu lại nhìn
Thẩm Ngạn đã biết Khương Thanh Thời xinh đẹp từ lâu, anh cũng không cảm thấy bản thân là người nông cạn. Nhưng anh vẫn không tránh được chuyện thường xuyên bị cô thu hút.
Khương Thanh Thời đứng ở một bên cúi đầu nghịch điện thoại, vẻ mặt chăm chú hoàn toàn không để ý đến sự xuất hiện của anh.
Thẩm Ngạn đứng yên nhìn cô một lúc, vừa định nhắc chân đi tới thì điện thoại trong túi rung lên, anh lấy ra nhìn ra, là tin nhắn của người nào đó đang đứng cách đó không xa gửi đến: [Tổng giám đốc Thẩm, anh có biết hôm nay gió rất lớn không?]
Còn đứng đó không qua đây, chẳng lẽ anh không biết bên ngoài rất lạnh sao?
Thẩm Ngạn dừng lại một lúc rồi thản nhiên bước về phía cô.
"Sao lại đợi ở bên ngoài?" Lúc anh trả lời tin nhắn rõ ràng đã cố ý nhắc nhở, bảo cô đợi anh đến rồi hãy ra ngoài.
Khương Thanh Thời chậm rãi ngẩng đầu khỏi điện thoại:
"Bên trong ngột ngạt."
Thẩm Ngạn rũ mắt xuống, tầm mắt chuyển từ đôi mắt trong trẻo sang cánh môi đỏ mọng của cô, thấp giọng nói:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!