<!-- 1 -->
Ngơ ngác gì thế? Sau khi phục vụ cà phê cho khách xong, Tư Niệm bưng một cốc cà phê được pha chế đặc biệt đặt xuống trước mặt Khương Thanh Thời:
"Bên ngoài có anh chàng đẹp trai nào à?"
Khương Thanh Thời hoàn hồn, chuyển sự chú ý về phía cô ấy:
"Đang suy nghĩ chút chuyện."
Tư Niệm tò mò: Chuyện gì vậy?
Khương Thanh Thời chống cằm:
"Cậu đi làm việc đi, tớ có chút hối hận khi từ chối chồng tớ để đến chỗ này của cậu."
…
Tư Niệm cạn lời liếc cô một cái:
"Tớ cũng đâu có bảo cậu từ chối chồng cậu."
Cô ấy nói với Khương Thanh Thời:
"Rõ ràng là cậu không mời mà đến."
Nghe vậy, Khương Thanh Thời khẽ nhướng mày, bùng nổ khí thế đại tiểu thư:
"Ý của bà chủ Tư là không chào đón tớ? Vậy thì tớ đi ngay đây."
Cô giả vờ đứng lên.
Tư Niệm dở khóc dở cười, đè cô ngồi xuống, nói:
"Đừng gây chuyện nữa."
Khương Thanh Thời khẽ hừ một tiếng:
"Đây là cậu xin tớ ở lại đấy nhé."
Tư Niệm liếc nhìn cô:
"Sao cậu càng lúc càng kiêu ngạo thế nhỉ?"
Khương Thanh Thời: Làm gì có.
Tư Niệm khẽ cười, cũng không so đo chuyện có hay không với cô nữa.
Cô ấy mỉm cười một lúc rồi chợt nhận ra:
"Cậu từ chối chồng cậu chuyện gì?" Cô ấy nhìn Khương Thanh Thời dò xét:
"Sao chỉ mới vài ngày tớ không để ý đến tình hình của cậu và chồng cậu mà hai người đã tiến triển nhanh như thế."
…
Nghe câu này của cô ấy, Khương Thanh Thời phủ nhận:
"Bọn tớ làm gì có tiến triển nhanh? Bọn tớ vẫn giống như lúc trước."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!