Tiệc sinh nhật của mẹ Lục Gia Văn được tổ chức ở một biệt thự sườn núi vùng ngoại ô phía Đông.
Khương Thanh Thời và Thẩm Ngạn sống ở vùng ngoại ô phía Tây, qua đó có hơi xa.
Lúc ngồi trong xe, lỗ tai Khương Thanh Thời vẫn còn đỏ bừng.
Cô lén nhìn người đang nhắm mắt nghỉ ngơi bên cạnh, nhớ lại chuyện vừa rồi —— từ khi nào mà miệng Thẩm Ngạn lại ngọt ngào như vậy?
Vừa rồi ở trong nhà, khi cô hỏi Thẩm Ngạn trông cô có đẹp không, cô biết anh sẽ không nói là trông không đẹp, nhưng lại không ngờ anh sẽ khen cô xinh đẹp.
Cô vốn tưởng rằng cùng lắm thì Thẩm Ngạn sẽ nói không có.
Sau đó sẽ không nói thêm gì nữa, nhưng cô không ngờ rằng anh sẽ nghiêm túc nói với cô rằng, cô rất đẹp.
Vừa nghĩ đến câu nói anh chính miệng thốt ra, Khương Thanh Thời chợt cảm thấy nhịp tim của mình khó có thể bình tĩnh lại, tốc độ đập nhanh hơn lúc bình thường rất nhiều.
Giống như….. khoảnh khắc anh hôn cô vào tối hôm qua, cơ thể tự nhiên sinh ra cảm giác rung động.
Loại cảm giác này có chút kỳ lạ.
Khương Thanh Thời muốn nắm bắt nó một cách cẩn thận, nhưng lại không có cách nào để nắm bắt.
Nghĩ tới đây, cô khẽ cau mày.
Đột nhiên, một giọng nói trầm thấp dễ nghe vang lên bên tai:
"Không thoải mái sao?"
Khương Thanh Thời quay đầu lại, nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Thẩm Ngạn, hơi ngẩn ra: …Không có.
Vừa dứt lời, Khương Thanh Thời mới phản ứng lại, mím môi dưới: Anh chưa ngủ à?
Nếu anh đang ngủ, anh sẽ không thể nào nhận ra sự thay đổi của cô nhanh như vậy.
Thẩm Ngạn: Chưa.
Cô ngồi ở bên cạnh anh, làm sao anh có thể đành lòng dành thời gian để ngủ.
Khương Thanh Thời ừm một tiếng, nhất thời không biết nên nói gì mới đúng.
Cô đột nhiên cảm thấy sau khi mình về nước lần này, những lúc ở bên cạnh Thẩm Ngạn cô rất hay bất giác mất tự nhiên.
Lúc trước không quá quen thuộc với anh thì lại không có loại cảm giác như vậy.
Thẩm Ngạn nhìn biểu cảm biến hóa phong phú trên mặt cô, rất muốn biết lúc này cô đang suy nghĩ gì, nhưng anh lại sợ bản thân bộc lộ quá mức rõ ràng ở trước mặt cô.
Anh chỉ có thể kiềm chế bản thân.
–
Suốt quãng đường hai người đều im lặng.
Đến sân biệt thự ở sườn núi, Khương Thanh Thời nghiêng đầu nhìn căn biệt thự đèn đuốc sáng trưng và các loại xe hơi sang trọng đậu trong sân, nhẹ nhàng mím môi dưới.
Cửa xe được tài xế mở ra, Khương Thanh Thời cúi người xuống xe.
Đôi giày cao gót của cô vừa chạm xuống đất, Thẩm Ngạn đã từ bên cạnh đi qua, đưa tay về phía cô.
Nhìn thấy lòng bàn tay rộng lớn trước mặt, Khương Thanh Thời do dự vài giây rồi vươn bàn tay ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!