Khi đ@u lưỡi nóng bỏng tiến vào, Khương Thanh Thời gần như ngừng thở trong nháy mắt.
Cô vô thức muốn phản kháng, nhưng chút sức lực và kỹ xảo của cô lại càng giống như đang đáp lại Thẩm Ngạn hơn.
Trong phòng ngủ tối mờ, không biết ngọn đèn mà Thẩm Ngạn bật khi cô giả vờ ngủ đã tắt từ khi nào, chỉ còn lại một ngọn đèn ngủ giúp hai người có thể nhìn rõ đối phương ở khoảng cách gần.
Thời điểm Khương Thanh Thời vô tình mở mắt ra, cô nhìn thấy d*c vọng nồng đậm ở trong đáy mắt anh.
……
Cảm nhận được bàn tay xinh đẹp đầy sức mạnh của anh, Khương Thanh Thời mơ hồ cảm thấy như có một làn sóng lướt qua cơ thể mình.
Nhịp tim của cô tăng vọt, hoàn toàn không nghe theo sự khống chế của cô. Cô tự động tiến lại gần anh, để anh càng dễ dàng đưa tay lên xuống hơn.
Hô hấp của hai người triền miên hòa quyện vào nhau giữa đêm khuya, dư âm du dương.
Khương Thanh Thời bị Thẩm Ngạn hôn đến mức ứa cả nước mắt s1nh lý, nhưng không hiểu tại sao cô lại có chút lưu luyến nụ hôn của anh.
Cô loáng thoáng cảm nhận được nụ hôn đêm nay Thẩm Ngạn trao cho cô mãnh liệt và bá đạo hơn lúc bình thường rất nhiều.
Dường như cô…. có chút hài lòng khi thấy anh đối xử với cô một cách bá đạo như vậy.
Giống như cảm nhận được sự yêu thích của cô, sự kiên nhẫn và chịu đựng của Thẩm Ngạn lại trở nên dài lâu lạ thường.
Chiếc váy ngủ trên người cô đã bị cởi bỏ từ lâu, đang lặng lẽ nằm trên tấm thảm ở cạnh giường.
Đêm còn rất dài, rất dài.
Đợi đến khi mọi thứ trong phòng dần lắng xuống, ga trải giường đã ướt đẫm, đầy vết bẩn.
Khương Thanh Thời vào phòng tắm lần thứ hai trong tối nay, sau khi ra khỏi phòng tắm, Thẩm Ngạn có năng lực làm việc hơn người đã thay xong ga trải giường mới.
Cô thật sự không còn mặt mũi nào để nhìn ga trải giường đang đặt ở bên cạnh, cuộn chăn lại ngủ thiếp đi mà không nói với Thẩm Ngạn một lời nào.
Mà người nào đó được thỏa mãn cũng rất biết điều, không trêu chọc quấy phá cô nữa.
Hai người lần lượt nằm lên giường, Thẩm Ngạn vừa mới nằm xuống, Khương Thanh Thời đang ngủ say liền nghiêng người về phía anh, vô thức chui vào lòng anh.
Anh khẽ nheo mắt, mượn ánh trăng nhìn cô, lúc cô không còn ý thức nữa, anh đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên trán cô.
Đêm càng lúc càng yên tĩnh.
–
Buổi sáng ngày hôm sau, khi Khương Thanh Thời thức dậy, Thẩm Ngạn vẫn còn ở trong phòng.
Cô nằm trên giường mơ màng mở mắt ra, vừa nhìn thoáng qua đã trông thấy người đang ngồi đọc sách trên ghế sô pha cách đó không xa.
Rèm cửa hé mở một khe nhỏ, ánh nắng mặt trời bên ngoài cửa sổ tràn vào trong, chiếu lên đôi mày sắc bén anh tuấn của Thẩm Ngạn, khiến đôi mắt của anh trở nên trong trẻo, giống như đang tràn ngập ánh sáng.
Cảm nhận được điều gì đó, Thẩm Ngạn hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt dừng trên người cô.
Mấy giây sau, Thẩm Ngạn đứng lên, nói: Dậy rồi à.
…
Tối hôm qua vừa mới làm chuyện thân mật nhất, sáng sớm thức dậy, Khương Thanh Thời vốn không biết phải hòa hợp với Thẩm Ngạn thế nào lại nhất thời nghẹn lời, không biết nên nói gì.
Cô chậm rãi chớp mắt, tai đỏ bừng cả lên:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!