Thẩm Ngạn là một người không hề chậm chạp trong việc cảm nhận cảm xúc của Khương Thanh Thời, chỉ là lúc nãy ở dưới tầng anh không liên tưởng tới chuyện gặp mặt Lý Thanh Nguyệt ở cửa công ty.
Dù sao người ở vị trí như anh nếu thực sự làm những chuyện đáng xấu hổ gì đó, sẽ không đến mức ở ngay cửa công ty.
Ăn mì xong đứng rửa bát trong bếp, Thẩm Ngạn nhớ lại tất cả những chuyện vặt vãnh trong một ngày này của mình, đưa ra kết luận buổi chiều Khương Thanh Thời có đi ngang qua công ty, nhìn thấy mình.
Nếu không phải vậy, cô sẽ không nói lời như thế.
Hỏi xong câu này, Thẩm Ngạn nhìn chằm chằm người trước mặt, đợi câu trả lời của cô.
Còn Khương Thanh Thời, từ lúc Thẩm Ngạn cụp mắt cười khẽ gọi tên cô thì cô đã bắt đầu sững sờ.
Cô còn chưa kịp hoàn hồn, Thẩm Ngạn đã khom lưng xuống, cúi người kéo gần khoảng cách giữa hai người.
Hơi thở ấm nóng bất ngờ lướt qua gò má, Khương Thanh Thời ngẩng phắt đầu lên, đối diện với ánh mắt sâu hun hút của anh.
Trong đôi mắt đẹp đẽ quyến rũ kia là ảnh ngược dáng vẻ ngây ngốc của mình lúc này.
Khương Thanh Thời thu hồi suy nghĩ, hơi tức giận trừng anh: Anh cười cái gì?
Cô hờn anh, không phủ nhận chuyện mình tới công ty, cũng không thẳng thắn thừa nhận.
Thẩm Ngạn không bất ngờ khi cô phản ứng như vậy, anh cụp mắt cong môi, cất giọng trong trẻo:
"Em tới sao không nói với tôi một tiếng?"
Nghe vậy, Khương Thanh Thời không kìm được cà khịa, giọng điệu chua đến mức bản thân cũng không nhận ra:
"Tôi sợ làm phiền việc tốt của tổng giám đốc Thẩm."
"Em không tới sao biết tôi có việc tốt?"
Thẩm Ngạn hỏi cô.
Khương Thanh Thời bị lời anh nói làm nghẹn lại, chậm rãi cảnh cáo anh:
"Anh đừng có già mồm át lẽ phải."
Thẩm Ngạn im lặng.
Chắc anh cũng không tính là già mồm át lẽ phải đâu nhỉ.
Cảm nhận được sự im lặng của Thẩm Ngạn, Khương Thanh Thời cho rằng mình đoán đúng, môi mím thành một đường thẳng, sắc mặt lạnh lẽo định đuổi người:
"Tổng giám đốc Thẩm hỏi xong rồi chứ, có thể để tôi đi nghỉ chưa?"
Cô chẳng muốn nói chuyện với anh chút nào cả.
Chú ý thấy sắc mặt cô là lạ, Thẩm Ngạn không dám chọc cô, anh im lặng vài giây rồi chậm rãi nói:
"Người mà em nhìn thấy ở cửa công ty lúc chiều là hàng xóm trước đây của tôi, cô ấy tới tìm tôi để…"
Nói đến đây, Thẩm Ngạn hơi do dự, anh không tiện nói chuyện của Lý Thanh Nguyệt với Khương Thanh Thời trước khi chưa hỏi ý cô ta.
Nghĩ như vậy, anh nói:
"Có chuyện nhờ tôi giúp."
Khương Thanh Thời sửng sốt, sau khi nhận ra Thẩm Ngạn đang giải thích với mình, tâm trạng của cô có hơi vi diệu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!