Ở đầu mỗi chương đều có nút cộng trừ để thay đổi size chữ, các bạn điều chỉnh theo tầm mắt của mình nhé. Lưu ý là điều chỉnh từng nấc một để tránh đơ size chữ.
–
Cuối thu, Bắc Thành bị sương mù bao phủ, gió lạnh đìu hiu, mưa dầm rả rích.
Vào ngày Khương Thanh Thời về nước, thời tiết Bắc Thành tạnh ráo, mặt trời chói chang hiếm thấy.
Vừa xuống máy bay cô đã nhận được tin nhắn từ bạn thân Tư Niệm nói là đang bị tắc đường, bảo cô đợi ở sân bay một lúc.
Khương Thanh Thời trả lời: [Không vội.]
Thoát khỏi khung chat, cô bước tới khu vực nghỉ ngơi chờ đợi.
Vừa ngồi xuống được một lúc, một giọng nam xa lạ đột nhiên vang lên bên tai: Cô Khương.
Khương Thanh Thời liếc mắt nhìn thì thấy là người đàn ông từng bắt chuyện với cô trên máy bay.
Nghĩ đến đây, Khương Thanh Thời đang định rời mắt đi, người đàn ông lại nhiệt tình chào hỏi:
"Trùng hợp thật đấy, không ngờ chúng ta lại gặp nhau lần nữa."
Khương Thanh Thời không tiếp lời, mặc dù sân bay rất lớn nhưng người đi từ ga sân bay ra khu vực nghỉ ngơi cũng không nhiều, hai người chạm mặt nhau cũng là chuyện bình thường, nào có chuyện trùng hợp chứ?
Nhận thấy vẻ mặt Khương Thanh Thời hơi thay đổi, người đàn ông cũng không lùi bước, tiếp tục nói chuyện với cô bằng giọng điệu cũ:
"Chắc người mà cô Khương đợi vẫn chưa tới, có cần tôi tiễn cô một đoạn không?"
Khương Thanh Thời chẳng thèm ngước mắt lên, lạnh lùng từ chối: Không cần.
Sau khi bị từ chối, nụ cười trên mặt người đàn ông hơi cứng lại, anh ta cố nén vẻ không vui, kiên trì nói:
"Cô Khương, cô đừng khách sáo với tôi như thế. Nói thế nào chúng ta cũng cùng…"
Anh ta còn chưa nói xong đã bị Khương Thanh Thời cắt ngang, cô lạnh lùng ngước mắt lên, hỏi với vẻ không kiên nhẫn:
"Anh Ngụy, anh không hiểu tôi nói gì sao?"
Trên máy bay, Ngụy Thần Dật từng giới thiệu mình với Khương Thanh Thời.
Lần đầu tiên bị một người phụ nữ từ chối, sắc mặt Ngụy Thần Dật lập tức tối sầm, tiến lên một bước tới gần Khương Thanh Thời:
"Cô Khương, cô làm như vậy có phải quá…"
Không nể mặt tôi?
Mấy chữ này còn chưa kịp ra khỏi miệng, bên cạnh đã vang lên một giọng nói trưởng thành đầy cung kính: Cô chủ.
Hai người đồng loạt quay đầu lại, Khương Thanh Thời nhìn thấy người xuất hiện thì hơi kinh ngạc:
"Trợ lý Phùng, sao anh lại đến đây?"
Cô chỉ nói chuyện mình về nước với hai người bạn thân, những người khác không hề được thông báo. Nghĩ đến đây, Khương Thanh Thời vô thức nhìn về phía sau Phùng Hạng Minh, nhưng không thấy bóng dáng quen thuộc kia đâu.
Biết nghi hoặc của Khương Thanh Thời, Phùng Hạng Minh giải thích với cô:
"Buổi chiều tổng giám đốc Thẩm có cuộc họp quan trọng không thể đi được, chỉ có thể sắp xếp tôi đến sân bay đón cô về nhà."
Tổng giám đốc Thẩm trong miệng Phùng Hạng Minh là Thẩm Ngạn, người chồng trong giấy hôn thú của Khương Thanh Thời.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!