Chương 9: (Vô Đề)

Khi Lộ Khiêm nói xong câu đó, cuối cùng Khương Minh Chi cũng khôi phục tinh thần từ niềm vui "Mượn được dễ quá nên không dám tin".

"..."

Cô ngẩng đầu lên nhìn Lộ Khiêm đang cúi đầu hỏi mình, đen mặt luôn.

Quả nhiên, lương thiện hào phóng không phải đức tính cơ bản mà anh có, nhà tư bản độc ác chính là nhà tư bản độc ác, chuyện gì cũng đặt lợi ích lên đầu, mãi mãi không làm chuyện buôn bán không có lợi gì.

Muốn kiếm chút lợi lộc của nhà tư bản mà không phải trả giá thì đúng là mơ hão.

Khương Minh Chi cảm nhận bàn tay dán sát eo cô của Lộ Khiêm, nhiệt độ lòng bàn tay người đàn ông truyền đến da cô qua lớp áo sơ mi, khoảng cách giữa hai người rất gần, cô phải hơi ngửa ra sau mới không dán sát lên người anh.

Lộ Khiêm vẫn đang chờ câu trả lời của cô.

Tình cảnh này, theo hành vi ám muội của anh, ý muốn chẳng rõ ràng hơn được nữa.

Mấy ngày trước cô đến tháng, sinh hoạt vợ chồng liên tục sau khoảng thời gian dài mới gặp lại của hai người không thể không tạm thời dừng lại.

Khương Minh Chi cảm nhận nhiệt độ lòng bàn tay Lộ Khiêm ở phía sau, ngón tay đặt trên ngực anh dần siết chặt lại, cô nghĩ mình tuyệt đối không thể làm hỏng buổi chụp tạp chí lần này.

Vì thế, Khương Minh Chi bỗng vòng hai tay lên ôm cổ Lộ Khiêm, cả người chủ động tiến lên trước, hai người thân mật dán sát vào nhau không kẽ hở, sau đó cô nhìn thẳng vào anh: "Lợi này được không?"

Lộ Khiêm chăm chú nhìn đôi mắt trong veo của Khương Minh Chi, cổ họng nhúc nhích: "Được."

...

Trong phòng treo đồ ở Tử Duyệt Tinh Hà, Khương Minh Chi đã ở đây ít nhất ba năm rồi mà đây là lần đầu tiên bản thân cô cảm nhận được căn phòng này quá rộng.

Rộng đến mức cô hơi sợ.

Cô vốn tưởng rằng dùng lợi ích này để trao đổi thì sẽ không khác trước kia, mãi đến khi Lộ Khiêm cầm lấy cái caravat lần trước cô nhìn thấy rồi tiện tay ném vào góc.

Sau đó cô chẳng nhìn thấy gì nữa.

Cuối cùng Khương Minh Chi bất lực đến độ chỉ có thể khóc hu hu.

Tại cô coi thường thói hư tật xấu của nhà tư bản, anh bỏ ra một trăm thì chắc chắn sẽ đòi lại mười nghìn, không nghiền ép cạn kiệt mỗi một phần lợi ích được đưa ra trao đổi thì sẽ không bỏ qua.

Đến khi về tới giường rồi Khương Minh Chi vẫn ngây ngốc, nhìn trần nhà trên đỉnh đầu cô mới hiểu ánh sáng quý giá nhường nào.

Bây giờ lợi ích đã trả xong hết rồi, cô ngỡ rằng mình ngả đầu là ngủ ngay nhưng lần này lại khác, cô bỏ ra nhiều như thế, ngộ nhỡ Lộ Khiêm sướng xong, xách quần lên rồi quỵt nợ, đến lúc đó cô tìm ai đòi công bằng, vì vậy giây phút này, Khương Minh Chi dựa vào sự nghị lực của mình cắn răng bò dậy khỏi giường.

Lộ Khiêm đặt cô xuống giường xong thì đi luôn, không ngủ cùng cô, Khương Minh Chi quẹt dép lên đi quanh nhà xem anh đang ở đâu.

Khương Minh Chi tìm khắp cả phòng sách, phòng khách, phòng tắm đều chẳng thấy bóng dáng anh đâu, ngẫm nghĩ không biết muộn thế này rồi mà Lộ Khiêm còn đi đâu, đến khi cô lên sân thượng tìm thì thấy có ánh đèn lờ mờ.

Không biết tại sao Khương Minh Chi vô thức thả nhẹ bước chân, cô chậm rãi đi đến gần, thây Lộ Khiêm đứng dựa vào ban công, trên đầu ngón tay anh có đốm lửa.

Khương Minh Chi nhìn thấy hình ảnh này thì há hốc miệng.

Lộ Khiêm đang hút thuốc lá!

Thế mà Lộ Khiêm lại hút thuốc lá!

Cô và Lộ Khiêm kết hôn hơn ba năm, mặc dù ngoại trừ lúc đầu ở Mỹ hầu hết thời gian đều không ở cạnh nhau nhưng tốt xấu gì cô cũng là vợ hợp pháp của Lộ Khiêm, lấy nhau ba năm, tối nay là lần đầu tiên cô biết Lộ Khiêm hút thuốc.

Cô chưa từng ngửi thấy chút xíu mùi thuốc lá trên người anh.

Nếu không phải vì tối nay cô lên đây thì có khi cô rất khó phát hiện ra chuyện này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!