Lộ thị, trụ sở Bình Thành.
Hôm nay trên tầng cao nhất lại diễn ra một cuộc họp với bầu không khí ngột ngạt đến nghẹt thở, hai bên vốn đang manh nha nổ ra cãi vã nhưng nhìn thấy người đàn ông ngồi chính giữa nhăn mày sắp bùng nổ aura nguy hiểm thì họ bỗng nín thinh không làm gì nữa.
Đây là lần đầu tiên Trần Trung đổ mồ hôi lạnh trong cuộc họp từ khi đi theo tới Bình Thành tới nay, sau đó anh ta nhìn về phía người đàn ông hôm nay viết rõ trên người mấy chữ gió thổi báo giông tố sắp đến.
Bên ngoài ngay lúc này đang thảo luận rùm beng nhưng bọn họ đâu biết thật ra ở bên trong phía cấp cao Lộ thị cũng chưa thống nhất vấn đề được.
Hai bên đều cho là mình đúng, tranh chấp chủ yếu nhất là làm sao kiếm được số tiền lời kia, kiếm nhiều hay ít thế nào.
Cách giải quyết ban đầu là tiếp tục chờ đợi, giống như kế hoạch lúc trước bọn họ nhận thầu, qua nhiều năm miếng thịt mỡ ngày càng to này vẫn nằm vững trong tay Lộ thị, nó to đến mức chỉ có thể ăn cái khác bọn họ cũng chẳng quan tâm, những năm gần đây, theo xu hướng thay đổi trong trọng tâm kinh doanh của Lộ thị, nội bộ đám người cấp cao đã có biến động, dần xuất hiện những tiếng nói khác.
Bọn họ không chỉ đòi tiền mà còn cần danh dự. Nếu chọn phát triển ở một địa phương nhất định thì có một số việc sẽ không thể không suy xét. Chỗ thích hợp có lời thì không thể vì điều đó là lỗ vốn, dù thế nào bọn họ cũng đã thu được lợi ích khổng lồ từ khoảng thời gian chênh lệch này, bây giờ phải nghĩ đến mặt khác. Từ xưa tới nay bọn họ không thiếu tiền, có một số việc ắt phải làm.
Nhưng dù hai phe cãi nhau thế nào, quyền quyết định vẫn nằm trong tay vị ngồi chính giữa đằng kia.
Thậm chí hôm qua hai phe quản lý cấp cao trong nội bộ công ty cãi nhau đến tận đêm khuya, trên bàn tròn gần như đã động tay động chân đánh nhau luôn rồi, chỉ vì thái độ của Lộ Khiêm.
Theo tình hình hiện giờ, tác phong làm việc của cậu hai này kế thừa hết từ anh trai anh, dường như kết quả ai thắng ai thua trong trận cãi vã giữa hai phe đã dần lộ ra rồi.
Nhưng cuộc họp lần này vẫn chưa đi đến kết quả cuối cùng.
Lúc tan họp, Lữ Tông nhìn người đàn ông với hơn nửa người bị bóng râm bao trùm, ông ấy như muốn nói gì đó nhưng mãi không đi về phía anh, vuốt mái tóc lưa thưa, thở dài thật sâu.
Trần Trung mỉm cười đi tới: "Sếp Lữ, mời."
Lữ Tông đi ra khỏi phòng họp, bóng lưng đã có chút lọm khọm.
Lúc ông ấy đi tới cửa, Lợi Nguyên Trì và mấy người phía sau đi lướt qua người ông ta, vênh váo lại hung hăng.
Lợi Nguyên Trì là một trong những người đến từ Cảng Thành đi cùng Lộ Khiêm, ông ta hiểu Lộ Khiêm, ngay từ đầu ông ta đã biết ông ta là người chiến thắng trong cuộc chiến này, những người dùng đạo đức, danh dự như viết văn để thuyết phục Lộ Khiêm nhả lợi ích ra đều mơ hão chẳng thể nghi ngờ.
Chỉ có quán mì ven đường mới muốn tiếng lành đồn xa mở rộng chuyện làm ăn, còn cấp bậc như Lộ thị, có một số thứ không còn cần thiết từ lâu. Vốn chỉ là món đồ tốn một đồng là mua được rồi, bạn nuốt được rồi thì trước hết sẽ nâng giá lên ba đồng, cuối cùng chỉ bán ra với giá hai đồng rưỡi, bạn chỉ có thêm được lòng biết ơn ngu ngốc. Dù có người hiểu rõ bản chất rồi chỉ ra nhưng làm thế thì sao.
Lúc Lợi Nguyên Trì đi ra còn đụng vai Lữ Tông.
Lữ Tông nghiêng người tránh, đành phải qua loa lùi về sau một bước.
Ông ấy chậm rãi đi khỏi.
Trần Trung đi tới cạnh Lộ Khiêm, cúi người: "Tổng giám đốc Lộ."
Anh ta biết có lẽ hơi thở ngột ngạt quanh người Lộ Khiêm lúc này không chỉ vì hai phe luôn tự cho mình là đúng trong cuộc họp.
Người đàn ông nhìn từ trên cao xuống, ngắm cảnh ngựa xe như nước của trung tâm tài chính ngoài cửa sổ, không thể đoán ra cảm xúc suy nghĩ của anh.
Trần Trung báo cáo: "Sáng nay mười giờ mười lăm phút bà chủ đi ra ngoài, không mang hành lý theo."
Lộ Khiêm nghe thấy mấy chữ "không mang hành lý", chẳng biết tại sao bỗng nhiên cảm thấy thả lỏng trong nháy mắt, tựa như thứ gì đó luôn lơ lửng cuối cùng cũng đặt xuống.
Anh "ừ" một tiếng, không khó để nghe ra giọng anh khàn khàn gần như thức trắng cả đêm.
Trần Trung khẽ gật đầu, quay người đi ra ngoài.
Một mình Lộ Khiêm đứng trước cửa sổ sát đất.
Anh chậm rãi nhắm mắt lại, trước mặt là cảnh tượng Khương Minh Chi khóc lóc gào lên với anh tối hôm qua, lúc sau lại là cảnh hai bên giằng co mãi không thôi trong phòng họp ban nãy.
Các hình ảnh thoáng hiện liên tục, không biết sao, anh bỗng nhiên nhớ đến lúc ấy, Khương Minh Chi đội khăn voan đi mượn, mặt mày cong cong, mỉm cười trả lời cha xứ "Yes".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!