Dù Khương Minh Chi che miệng thần tốc đến đâu thì tiếng "dậy" ủ rũ của người đàn ông vẫn truyền qua loa tới phía bên kia.
Vì giọng nói dịu dàng trong điện thoại của người phụ nữ lập tức khựng lại rồi hỏi:
"Chi Chi, bây giờ con đang ở cạnh người khác sao?"
"Sao bác nghe thấy tiếng người nào đó, ai vậy con?"
Giọng điệu ngọt ngào lười nhác lúc mới dậy của Khương Minh Chi bay biến hết ngay khi nghe thấy giọng người phụ nữ kia, một tay cô bịt miệng Lộ Khiêm không cho anh nói, cơ thể thì ngồi bật dậy khỏi giường.
"Không, không ạ." Tim Khương Minh Chi đập như trống đánh, "Bác gái nghe nhầm rồi đó ạ."
"Đâu có ai đâu, sao con không nghe thấy gì hết."
"Thật sao?" Người trong điện thoại hơi nghi ngờ.
Nhưng mà bác ấy cũng không tiếp tục hỏi nữa, có lẽ nghĩ mình nghe nhầm thật, bác ấy quay lại đề tài vừa rồi: "Chi Chi, con quen bạn trai từ bao giờ?"
"Sao không nói với người trong nhà?"
"Ông nội con và bác cả giận lắm đó."
Khương Minh Chi nghe vậy thì đứng ngồi không yên, cô cảm nhận được người đàn ông chậm rãi lấy tay cô ra, cô nhìn xuống, lúc này Lộ Khiêm đang lẳng lặng nhìn cô, anh không nói gì nữa, anh đã dậy hẳn rồi, ánh mắt rõ ràng.
Khương Minh Chi thầm than một tiếng, cô lại nhất thời sơ ý, chuyện công khai tình cảm có tới năm cái hot search bạo như thế, gia đình luôn để ý tới công việc của cô mọi lúc mọi nơi sao mà không biết cho được.
Khương Minh Chi nghe bác gái dịu dàng hỏi han trong điện thoại, cô vén chăn lên duỗi người đi xuống giường, qua phòng vệ sinh nghe nốt cuộc điện thoại này.
Lộ Khiêm nhìn bóng lưng Khương Minh Chi.
Hai mươi phút sau, cuối cùng Khương Minh Chi cũng đi ra khỏi phòng vệ sinh.
Rèm phòng ngủ đã được kéo hết ra, ánh mặt trời bao phủ cả căn phòng, Khương Minh Chi thấy Lộ Khiêm đứng trước cửa sổ sát đất, thân hình cao to.
Lộ Khiêm và Khương Minh Sùng cao gần bằng nhau, thậm chí tuổi tác cũng không chênh lệch nhiều, nhưng hai người đứng cạnh nhau lại khiến người ta cảm thấy khác biệt muôn trùng.
Từ đầu đến chân Khương Minh Sùng mang dáng vẻ của một quân nhân như khắc sâu vào tận xương tủy, bất kể là quân phục hay đồ thường ngày đều toát lên vẻ chỉnh tề rắn rỏi, dù phong thái hơi lạnh lùng nhưng lại khiến người ta cảm thấy anh ấy luôn chăm chú, đầy năng lượng, chưa từng có chút mất tập trung hay lười biếng.
Còn Lộ Khiêm thì khác, anh chỉ đứng đó thôi, vừa giương mắt lên, cảm giác ưu việt coi trời bằng vung và kiêu căng ngạo mạn do tiền tài mang lại của một nhà tư bản bảo thủ toát ra vô cùng tinh tế và nhuẫn nhuyễn trên người anh. So với Khương Minh Sùng, trên người anh có thêm một phần thờ ơ xa cách, bởi vì anh lớn lên trong hoàn cảnh bắt nói với anh rằng không cần phải kiêng dè bất cứ người nào hay cúi đầu trước bất cứ thứ gì, từ nhỏ đến lớn anh chỉ cần miễn cưỡng nhìn tất cả mọi người xung quanh quan tâm niềm nở và nịnh nọt mình.
Khương Minh Chi chỉ nhìn anh thôi cũng có thể cảm nhận được phong thái ấy trên người Lộ Khiêm không hợp với người nhà cô cỡ nào.
Cô gần như là nói thẳng ra hết với Khương Minh Sùng qua điện thoại rồi, còn với bác gái thì cô bảo bạn trai cô hai mươi chín, không phải người trong giới giải trí, đi làm trong ngành tài chính, thỉnh thoảng buôn bán mấy thứ, cô còn nói thêm rất nhiều lời hay, nói lương, khuôn mặt, tính cách và điều kiện gia đình của bạn trai mình đều rất tốt.
Nhưng dù nói thế bác gái vẫn khó khăn "a" một tiếng đầy tiếc nuối mất mát trong điện thoại.
"Chi Chi, xung quanh chúng ta có nhiều chàng trai tốt như thế, bên phía Minh Sùng cũng có rất nhiều bạn bè giống thằng bé, đều là người trẻ tuổi anh tuấn tài giỏi, không phải ông nội con luôn muốn con gặp gỡ ai đó trong số bọn họ sao?"
"Bác và bác cả con không ép con nhất định phải thích kiểu người này kiểu người kia, con lớn rồi tự quyết định được, nhưng bác thấy trong giới giải trí các con, không phải bây giờ có rất nhiều fan của nữ minh tinh rất thích thần tượng của mình tìm nửa kia giống Minh Sùng sao, như thế tốt lắm mà, sau này con lên chương trình hay làm việc gì đấy, nhắc đến cũng thấy vẻ vang, fan thấy cũng vui vẻ, người nhà mình cũng vui mừng, bác nói có đúng không?"
"Đương nhiên bây giờ nhà mình không phản đối, tất cả đều đặt nhân phẩm lên trên hết, bản thân con thích mới là quan trọng nhất, tình cảm vững vàng rồi thì hôm nào dành thời gian dẫn về nhà để mọi người gặp mặt, xem xem thế nào được không?"
Bác gái nói rất dịu dàng mềm mỏng. Trong suốt quá trình trưởng thành của Khương Minh Chi, hết thảy sự quan tâm của nữ giới đều đến từ bác gái, đối với cô bác gái như mẹ vậy.
Khương Minh Chi nghĩ bác gái nhấn mạnh câu "đặt nhân phẩm lên trên hết", mí mắt giật giật.
Mảnh đất phía nam thành phố vẫn bị ém lại trong trạng thái chờ khai thác, chính miệng Lộ Khiêm nói với cô, thời gian khai thác sớm nhất là phải cuối sang năm, chờ giá đất đạt đỉnh điểm.
Mặc kệ bên ngoài dùng ngòi bút làm vũ khí để chê trách công kích ra sao, mấy năm qua tác phong của Lộ thị vẫn thế, kiếm tiền mới là mục đích trước sau như một của bọn họ, nhân nghĩa đạo đức đời sống người dân cực khổ gì đó chẳng đáng một đồng với bọn họ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!