Có bị đánh chết Khương Minh Chi cũng không ngờ tổ đạo diễn lại quay đầu đâm cho cô một nhát thế này.
Cô nghe đến câu "mọi người đang ở cửa" thì tự động quay đầu nhìn về cửa nhà mình.
Hợp đồng vốn ký quay cả một ngày, từ sáng đến tối, quay cả lúc cô lên giường ngủ, vì thế dù bây giờ nhóm đạo diễn nửa đường đổi ý quay trở lại cũng vẫn đúng theo quy định trong hợp đồng, cô không có lý do gì để từ chối.
Khương Minh Chi lại quay sang đối diện với ánh mắt tìm tòi của ai kia, một Lộ Khiêm sống sờ sờ không cất tiếng hỏi cô ai gọi, có cần ra mở cửa không.
Da đầu Khương Minh Chi bỗng căng ra, cả người bật dậy khỏi ghế sofa, chạy qua kéo cánh tay Lộ Khiêm, hoảng loạn tìm xem trong nhà có chỗ nào trốn được không.
"Chỗ này!" Cô trực tiếp ra tay đẩy Lộ Khiêm vào phòng thay đồ.
Lộ Khiêm bị đẩy lùi về sau hai bước, nhìn Khương Minh Chi hoảng loạn rối rắm trước mặt.
Anh giơ một tay lên xoa lông mày, dường như đã đoán ra có chuyện gì.
Khương Minh Chi: "Ekip chương trình quay lại, anh mau vào trốn một lát đi nhé."
Khương Minh Chi vừa nói vừa kéo mở một cái tủ quần áo tương đối trống trải, định nhét Lộ Khiêm vào trong đó.
Lộ Khiêm đoán ra ý định của Khương Minh Chi, đột nhiên vươn tay ôm lấy người phụ nữ hoảng hốt kia, giọng điệu giận hờn: "Khương Minh Chi!"
Khương Minh Chi bị Lộ Khiêm ôm eo, cả người dán về phía anh, trong nháy mắt nhìn thấy vầng trán nhăn lại của người đàn ông, cuối cùng cô cũng yên tĩnh lại, nhận ra vừa nãy mình muốn làm gì.
Cô định giấu một nhà tư bản có thói quen nhìn người khác bằng cằm vào tủ quần áo như giấu một tên trộm.
Hình như cô đang nằm mơ.
Chuông cửa lại vang lên.
Khương Minh Chi đau xót nghĩ rốt cuộc mình đã gây ra tội nghiệt gì, cô chắp tay trước ngực như cầu nguyện, chớp chớp đôi mắt tỏ vẻ vô tội đáng thương, mềm giọng ngọt sến làm nũng: "Chồng ơi, xin anh đấy~"
Cô nhón chân lên hôn má Lộ Khiêm một cái: "Chồng ơi, giúp em một lần nữa đi mà."
"Chỉ chờ một chút xíu xiu thôi là ra ngay." Cô ra dấu tay tỏ ý nhỏ xíu, "Em sẽ nhanh chóng đuổi bọn họ về."
"Anh cũng không muốn bị chụp được đúng không."
"Một người chồng thân yêu sao lại không giúp một việc tí xíu này được cơ chứ?"
Đáng tiếc Lộ Khiêm vẫn bình thản đứng đấy, nhìn Khương Minh Chi đang đứng trước mặt lôi hết tài năng sở trường làm nũng tỏ đáng yêu các thứ của mình để dùng tình cảm khiến anh cảm động, anh chỉ khoanh tay miễn cưỡng đứng tựa vào tủ quần áo.
Một dáng vẻ tiêu chuẩn "Em cứ nói đi anh đang nghe đây".
Khương Minh Chi: "..."
Cô hiểu Lộ Khiêm có ý gì, lương thiện giúp người khác làm niềm vui không bao giờ dính líu gì đến nhà tư bản xấu xa, tất cả mọi thứ trong cuộc sống của anh đều là giao dịch, muốn anh nhượng bộ thì nhất định phải có trao đổi ngang giá, bây giờ anh đang chờ cô nói điều kiện.
Muốn anh hạ mình đi trốn thì cô có thể dùng điều kiện trao đổi là gì?
Chuông cửa vẫn đang kêu.
Khương Minh Chi nghe mà kinh hồn bạt vía, nếu cứ nhây mãi thì không kịp mất, cô ôm cánh tay Lộ Khiêm, lấy hết can đảm, lại hơi làm nũng: "Thế chồng còn muốn em mặc gì nữa ạ?"
Cô nói xong lại cáu kỉnh nhìn sang chỗ khác, nhớ lại tấm ảnh suýt thì bị lộ mà cô bị chụp ở trung tâm thương mại: "Nhưng anh tự đi mà mua."
Lộ Khiêm tựa như cười mà không phải cười: "Ồ?"
Khương Minh Chi nghe thấy tiếng "ồ" đó, cảm thấy hình như nhà tư bản này còn chê chưa đủ, muốn vòi cô thêm gì nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!