Chương 25: (Vô Đề)

Mười lăm phút sau, Khương Minh Chi nhìn một loạt ngăn tủ đã bị kéo ra, cái nào cũng tìm qua rồi.

Mặt đen luôn.

Lộ Khiêm hỏi cô: "Em chắc chắn là em để trong mấy ngăn tủ này chứ?"

Khương Minh Chi có thể nghe ra mấy phần hoài nghi trong giọng Lộ Khiêm.

Cứ như đang nghi ngờ cô vốn không chuẩn bị quà gì cho công cụ hình người là anh, vừa nãy nói vậy chỉ tạm thời nịnh nọt để anh tha thứ thôi, đến giờ cô cần lấy quà ra thì giả vờ quên mất để đâu, không tìm thấy nữa.

Khương Minh Chi cảm thấy phẩm chất tốt đẹp thành thật giữ lời mà cô có từ nhỏ đang đứng trước nguy cơ sụp đổ ngay giây phút này, cô ngồi dậy nhào tới cái ngăn tủ mà cô thấy trông quen nhất: "Rõ ràng em để đây mà!"

Bình thường ngăn tủ này để khăn lụa của cô, Khương Minh Chi ném từng cái khăn ra để tìm đồ: "Em để đây mà ta!"

Tiếc là cô đã bới hết khăn lụa ra mà trong ngăn tủ vẫn rỗng tuếch, bóng dáng cái đồng hồ kia còn chẳng thấy đâu.

Khương Minh Chi nhụt chí ngồi quỳ trên đất.

Lúc này Lộ Khiêm cũng ngồi xuống sàn, Khương Minh Chi vẫn mặc lễ phục màu đen, chân váy quẹt trên sàn, cần cổ thon dài xinh xắn, biểu cảm trên mặt vừa ủ rũ vừa ấm ức, hệt như con thiên nga đen cô đơn giữa hồ.

"Hay là em tặng anh thứ khác trước." Lộ Khiêm đề nghị.

Khương Minh Chi quay đầu nhìn sang: "Hả?"

Từ trước đến giờ sức chống cự của Lộ Khiêm với nàng thiên nga đen luôn không tốt, anh nói cho cô nghe muốn cô tặng gì.

Thiên nga đen bé bỏng nghe xong thì vừa ngạc nhiên vừa quẫn bách, rề rà không tìm được món quà ban đầu, đến giờ thì ngoại trừ đồng ý thì cũng không còn cách nào khác, dẫu sao tối nay anh là một công cụ hình người dùng rất thuận tay, không bồi thường cho anh thì quả là không phải lẽ. Đến khi cô sắp đồng ý rồi thì liếc mắt thấy đóng khăn lụa cô vứt tung tóe trên sàn, bỗng nhiên nhớ đến cái caravat lần trước.

Nếu hai thứ mà muốn dùng thì hiệu quả cũng như nhau.

Thiên nga đen luống cuống tay chân ôm đống khăn cất vào ngăn tủ, cứ như sợ lát nữa anh lại lấy làm gì đó.

Lộ Khiêm nắm tay thiên nga đen nhẹ nhàng hôn một cái, nói với cô anh sẽ không làm thế.

Vậy thì được rồi. Có vậy thiên nga đen mới thở phào một hơi, ngoan ngoãn mặc anh muốn gì cứ lấy.

Đáng tiếc cô thở phào sớm quá.

Lần trước cô chẳng thấy gì, cảm giác bất lực hoảng hốt giữa bóng tối khiến cô sợ hãi, chỉ có thể cầu cứu kẻ duy nhất xâm lược cô, nhưng lần này cô nhìn thấy mọi thứ, cúi đầu là nhìn thấy ngay, cô nhắm chặt mắt lại, sau đó người đàn ông kia khẽ cắn tai cô, vừa dụ vừa dỗ bảo cô mở mắt nhìn gương.

Thậm chí anh vừa dỗ cô xem vừa nhẹ giọng nói bên tai cô, có thích không.

Có thích kiểu này không, anh đợi cô mở mắt ra, thậm chí chầm chậm biểu diễn cho cô xem.

Thiên nga đen bé nhỏ nhìn thấy mỗi một chi tiết một cách rõ ràng, lớn từng này rồi mà đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy bản thân mình như vậy, khóe mắt long lanh nước, đôi môi đỏ ướt át hơi hé mở, tiếng "thích" chẳng thể nói ra khỏi miệng, ở một điểm nào đó chân mềm nhũn không chống đỡ nổi, đặt hết thảy trọng lượng cơ thể cho người xấu dụ dỗ cô nhìn.....

Hôm sau, Khương Minh Chi chuẩn bị tâm lý thật kỹ mới đi vào phòng thay đồ, không dám nhìn về phía gương, lúc tìm quần áo thì kéo bừa một ngăn tủ ra, thứ cô nhìn thấy đầu tiên chính là chiếc đồng hồ Nautilus mà cô muốn tặng anh, nó đang lẳng lặng nằm yên trong đó.

"..."

Đây chẳng phải vận mệnh sắp đặt trong truyền thuyết, nên gặp được chắc chắn sẽ chạy không thoát sao?

Lộ Khiêm cũng đi vào phòng thay đồ, nhìn theo tầm mắt của Khương Minh Chi, quà của anh đang nằm yên trong ngăn kéo.

Lộ Khiêm đứng sau Khương Minh Chi: "Tìm thấy rồi, cảm ơn... bà Lộ."

Đây là lần đầu tiên anh gọi cô là "bà Lộ".

Cuộc đời của Khương Minh Chi sụp đổ rồi, cứ như ngày nào ông trời cũng muốn xem cô bị nhà tư bản ăn sạch sành sanh vậy, nhớ lại tối qua mình bị dày vò đủ kiểu trong không gian này, nghe thấy Lộ Khiêm gọi cô là bà Lộ thì cô cảm thấy vị trí bà Lộ này ấy à, người bình thường không làm nổi đâu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!