Khi Lộ Khiêm nghe thấy ba chữ "Khương Minh Chi" đã tập trung tinh thần ngay tức khắc, tiếp đó nghe thấy bốn chữ "mắc kẹt trên tường" ngập tràn mùi xằng bậy như trò hề thì anh cúp máy ngay và luôn.
Tống Tinh: "Này? Alo??"
Khương Minh Chi nghe cô ấy bảo Lộ Khiêm trực tiếp cúp điện thoại thì ngạc nhiên.
"Sao cơ?"
"Anh ấy dập máy thẳng luôn???"
Tống Tinh giơ cao màn hình điện thoại cuộc gọi đã kết thúc cho Khương Minh Chi xem: "Không tin cho bà xem đây này."
Đối phương đã cúp máy rồi, cuộc gọi dài chín giây.
Khương Minh Chi cúi đầu, nhìn thấy mấy chữ "Đối phương đã kết thúc cuộc gọi", dù tình hình hiện tại hay nội tâm đều vô cùng phù hợp với cụm "Ngổn ngang trong gió".
Trong nháy mắt đó, trong lòng cô lóe lên vô số suy nghĩ "Tức quá đi, tui thật sự rất tức giận, tại sao lúc đầu tui lại đần độn muốn kết hôn với anh ta chứ", "Tui muốn ly hôn, bây giờ ly hôn luôn", "Người như Lộ Khiêm không xứng với người nối nghiệp xã hội chủ nghĩa như tui", sau đó khịt nước mũi bị gió thổi ra, kiên cường cười nói với Tống Tinh: "Có, có lẽ anh ấy, ờ, có lẽ gần đây thính lực không tốt lắm."
Tống Tinh đành phải quay đầu nhìn xung quanh nghĩ cách đỡ Khương Minh Chi xuống, sau đó chỉ chốc lát sau, điện thoại của cô ấy reo vang.
Tống Tinh nhấn nghe.
Người đàn ông hỏi cô ấy: "Ở đâu?"
Anh thở dài nói: "Tôi qua đó ngay."
...
Lúc Lộ Khiêm tới thì thấy Khương Minh Chi đúng là mắc trên tường cao.
Cũng có thể nói là ngồi trên tường cao.
Tay cô bám theo bờ tường gần người, hai chân lơ lửng buông xuống, tóc bị gió thổi hơi rối, chóp mũi ửng đỏ, vẻ mặt tội nghiệp, nếu bỏ qua tình hình cụ thể thì nói thật khung cảnh này rất đẹp.
Khương Minh Chi nhìn thấy Lộ Khiêm, khịt nước mũi, nhớ ra tình trạng lên cao không được, xuống dưới cũng không xong của mình thì nghiêng mặt đi, không còn mặt mũi gặp người khác nữa rồi.
Trần Trung cũng liếc mắt nhìn bà chủ đang ngồi trên bức tường cao, lặng lẽ thở dài, sau đó quay sang dặn vệ sĩ chuyển thang chữ A tới.
Khương Minh Chi bơ vơ đợi một lúc thì nghe thấy có người ở trước mặt cô nói: "Xuống đi."
Tiếng nói ấy rất gần cô, cứ như ở ngay trước mặt cô.
Khương Minh Chi quay đầu lại, thấy Lộ Khiêm đang đứng trên thang, vươn tay ra với cô.
Khương Minh Chi kìm nén đỏ cả mặt, cô biết giờ không phải lúc để ý đến thể diện, giở trò đợi thêm lúc nữa thì không xuống được mất.
Cô nhắm mắt đưa bàn tay bị lạnh cóng đỏ bừng ra cho Lộ Khiêm, khi chạm vào lòng bàn tay của người đàn ông ấy, cuối cùng cũng thấy hơi an toàn, sau đó bàn chân nhỏ thử thăm dò dẫm lên bậc thang, đứng vững rồi xoay người, bò từng bước xuống theo từng bậc.
Khương Minh Chi bối rối khôn cùng, không cần nghĩ cũng biết Trần Trung và đám vệ sĩ của Lộ Khiêm đều đang nhìn cô chăm chú như dùng nghi thức chào đón.
Khương Minh Chi lần xuống rất chậm, khi bước xuống bậc thang cuối cùng thì trượt chân, cả người lảo đảo ngửa ra sau.
Ngã vào một cái ôm rộng rãi.
Lộ Khiêm vẫn luôn đứng đằng sau đỡ hờ Khương Minh Chi, lúc đó đón được cô vô cùng đúng lúc.
Khương Minh Chi bỗng dưng ngã nhào vào lồng nguc Lộ Khiêm, đang định thở phào một hơi thì đúng lúc đó, phía xa đột nhiên truyền đến tiếng người ầm ĩ: "Xảy ra chuyện gì?"
"Các người đang làm gì?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!