Trong giây phút đó, toàn bộ tiếng gào thét của Khương Minh Chi đều bị chặn lại ở cổ họng.
Đèn màu lờ mờ sáng, đường nét cơ thể của người đàn ông trong bóng tối dần rõ nét hơn, Lộ Khiêm lặng yên đứng ở cửa.
Cô không nhìn rõ biểu cảm trên mặt anh, cũng không nhìn thấy ánh mắt của anh, chỉ thấy anh đưa tay ra và cả aura như hình với bóng của một người đứng ở đó.
Aura lạnh lùng chuyên biệt kiểu "Hừ, mấy trò vặt vãnh của phụ nữ đúng là khiến người ta cười chết", "Thấy người sang bắt quàng làm họ đúng không, dạng phụ nữ như cô ấy à, một ngày tôi gặp ba trăm người" của nhà tư bản
Khương Minh Chi nhớ ra mình vừa nãy mình đắm chìm trong giai điệu gợi cảm đứng trước gương tự high nhảy thoát y nóng bỏng.
"..."
Điên rồi.
Cô không quan tâm đến việc khuôn mặt nhỏ của mình điên cuồng căng ra thành màu gan heo, luống cuống tay chân túm lấy cái áo anh đưa tới, nhưng khi đầu ngón tay cô chạm vào miếng vải thì hình như người đàn ông kia đột nhiên đổi ý, hất cái áo qua sau lưng.
Khương Minh Chi túm hụt.
Cô buồn bực nhìn bóng đen phía trước, trong nỗi hoảng hốt không nhịn được giậm chân: "Anh đứng ở đây bao lâu rồi?"
"Anh nhìn thấy gì rồi hả?!"
Người đàn ông mang theo ý cười đáp lời cô: "Rất lâu rồi."
"Gì cũng nhìn thấy."
Lại một lần nữa, Khương Minh Chi cảm thấy mình không nên hỏi hai câu tự rước nhục này, lên bàn thờ ngắm gà khỏa thân chỉ trong một cái nháy mắt này thôi.
Cô dùng một tay ôm cái áo ngực mình đang mặc, tay kia vươn ra túm lại áo của mình: "Quên hết mấy thứ anh nhìn thấy đi."
"Tự em nhảy cho vui, không liên quan gì đến anh hết."
Cuối cùng Khương Minh Chi cũng túm được cái áo của mình, cô đang định vung qua sau lưng để mặc vào thì một cái ôm lặng lẽ nhào về phía cô.
Đèn màu cây thông vẫn đang nhấp nháy liên tục, xương quai xanh của cô vừa tinh tế vừa xinh đẹp, chìm trong sự phản chiếu của ánh sáng là cơ thể trắng nõn như tuyết.
Khương Minh Chi khó hiểu lảo đảo lùi về sau một bước, lưng cô đụng phải vách tường: "Lộ Khiêm, a..."
Người đàn ông hôn vô cùng hung hăng, tiếng hít thở hơi nặng, đầu lưỡi cạy mở hàm răng cô.
Hai tay Khương Minh Chi bị anh nâng l3n đỉnh đầu, ngón tay của người đàn ông đan vào bàn tay mềm mịn của cô, mười ngón tay đan chặt vào nhau.
Khương Minh Chi bị hôn bất thình lình khiến não cô ngây ra chốc lát.
Tại sao nhỉ, dường như trong nụ hôn ngay tại lúc này của Lộ Khiêm, cô cảm nhận được rất nhiều... sự cấp thiết?
Nhiệt độ dần tăng cao, Khương Minh Chi hơi nghiêng đầu đi, cảm thấy tiếng hít thở của bản thân cô cũng rõ rệt hẳn lên, cô siết chặt tay, nghe thấy giọng nói hơi run của mình vang lên: "Anh muốn làm gì?"
Lộ Khiêm để lại dấu vết nhàn nhạt bên tai cô, anh nhắm mắt, hàm răng hơi khép lại, đi kèm là sự trêu chọc không chút che giấu: "Em đoán xem?"
Cợt nhả, phóng túng là những lời anh không bao giờ nói ra.
Phịch một tiếng.
Khương Minh Chi chết máy lần hai.
Lần chết máy này kéo dài đến khi cô bị đặt nằm xuống đất.
Trong phòng mở hệ thống sưởi dưới sàn, dưới người cô là đệm yoga mềm mại, cô hơi nghiêng đầu, nhìn thấy mấy dụng cụ cô vẫn hay dùng để tập thể hình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!