Chương 9: - Trường An

"Đi theo ta làm gì? Chẳng phải đã bảo đường ai nấy đi rồi sao?"

Sau khi ăn xong, Trần Tinh rảo bước trên con đường phồn hoa, phát hiện cái tên Hạng Thuật kia vẫn còn đi theo mình.

"Đường này chỉ cho ngươi đi, không cho ta đi à?" Hạng Thuật thờ ơ độp lại.

Trần Tinh: "Được, ngươi cũng đi bên này, vậy ngươi đi đâu?"

Hai người đứng giữa phố chính trừng mắt nhìn nhau, nhất thời không ai nói gì, Trần Tinh lại nghĩ ồ? Chẳng lẽ trên người tên này không còn tiền?

Trên đường, cậu tìm Hạng Thuật đòi túi thuốc của mình, Hạng Thuật cũng đã trả cậu, vàng cướp từ tiền trang không nhiều lắm, cũng không thấy hắn dùng, chẳng biết đã xài hết khi nào?

"Ngươi cũng đến cậy nhờ bằng hữu à?" Trần Tinh quan sát Hạng Thuật từ trên xuống dưới, thấy hắn một thân phong trần mệt mỏi thì lấy làm bất mãn: "Người dựa vào ăn vào mặc, ngươi mang cái dạng này tới nương nhờ bằng hữu chỉ tổ bị người ta xem thường, thôi, mua cho ngươi bộ y phục, đi theo ta."

Trần Tinh hỏi đường, đến một tiệm quần áo ở Trường An mua cho mình và Hạng Thuật mỗi người một bộ.

"Có tắm không?" Trần Tinh hỏi hắn.

Trần Tinh cân nhắc, lại mang Hạng Thuật vào phòng tắm tắm rửa, suốt cả đường Hạng Thuật không hề hé răng, cũng chẳng trả tiền, chỉ đứng phía sau nhìn Trần Tinh, đợi cậu tiêu tiền, đi tới đâu thì theo tới đó chứ chẳng buồn nói năng.

"Thật là nhớ sát thủ đại ca." Trần Tinh đã quen thái độ này của Hạng Thuật, vì vậy lúc ngâm mình trong bể tắm chơi khăn lông tự tiêu khiển, buột miệng nói.

"Hắn không phải sát thủ." Hạng Thuật cũng bước xuống bể tắm.

"Ta biết, hắn là kiếm khách." Trần Tinh đáp: "Buột miệng nói thôi, trông hắn cũng không giống như mang nhiều tiền ......"

"Cũng không phải kiếm khách."

Từ lúc Phùng Thiên Quân đi, dường như Hạng Thuật nói nhiều hơn.

Trần Tinh: "?"

"Vậy hắn là ai?" Trần Tinh thử thăm dò, chẳng biết vì sao mà cứ cảm thấy suốt đường đi, giữa Hạng Thuật và Phùng Thiên Quân phảng phất như đang phân cao thấp, y như mấy cao thủ võ học hay kiêng dè và đề phòng lẫn nhau vậy. Nhưng chính Phùng Thiên Quân đã thừa nhận mình không phải đối thủ của Hạng Thuật, vì sao Hạng Thuật lại đặc biệt chú ý tới hắn?

Hạng Thuật lãnh đạp đáp: "Không biết." Kế đó cầm dao con đặt cạnh bể tắm, khẽ cúi đầu, soi mặt nước để cạo râu.

"Cần ta giúp không?" Trần Tinh hỏi hắn, sợ hắn cạo mặt mình bị thương, tiếp theo giúp hắn cạo dọc từ thái dương xuống hàm dưới, Hạng Thuật bị giam nửa năm không thấy ánh mặt trời, làn da trắng nõn trông rất đẹp, thay tân bào lại như hai người khác nhau, không hề thua kém mấy mỹ nam tử Tiên Ti đi đi lại lại trên đường.

Hai người rời khỏi phòng tắm vào đúng buổi trưa. Trần Tinh nhìn Hạng Thuật, Hạng Thuật lại lấy mặt nạ đoạt được trước đó ở Long Trung sơn, tiện tay mang lên mặt. Đây là kiểu mặt mạ mỏng bằng gỗ thường được thấy ở nơi tập trung hàng hóa của Trường An, chỉ có một mảnh nhỏ, đeo vào chỉ che được mắt, lộ ra đôi môi ôn nhuận cùng sống mũi cao, góp phần tăng thêm khí chất anh tuấn thần bí.

Có ý gì? Hắn sợ bị người ta nhận ra? Trần Tinh nghĩ thầm.

"Này, ngươi ..." Trần Tinh thấy lòng chua chát quá thể, quan sát Hạng Thuật, vốn định bảo tới đây rồi thì ngươi đi đường khác đi, kết thúc rồi, tên hộ pháp khốn kiếp ngọc thụ lâm phong, ngươi cút đi cho ta, vậy mà làm sao cũng không mở miệng được.

Hạng Thuật xoay người lên ngựa, Trần Tinh vội nói: "Ê! Ngựa của ta!"

Trước đó, Hạng Thuật cưỡi quan mã của Đại Tần chạy một đường từ Tương Dương tới Trường An, đương nhiên không thể cưỡi vào thành, hiện tại hai người chỉ còn lại tọa kỵ này của Trần Tinh, nếu bị Hạng Thuật cướp nữa thì không còn gì hết!

Nào ngờ Hạng Thuật không giục ngựa rời đi, chỉ ngồi trên ngựa nhìn chằm chằm vào Trần Tinh.

"Ngươi đi đâu?" Hạng Thuật mất kiên nhẫn: "Lên ngựa!"

Trần Tinh nghĩ bụng, ngươi đưa ta đi á? Trông cái điệu kia, đảm bảo lại muốn chôm ngựa của cậu nữa rồi, mà thôi bỏ đi, để Hạng Thuật đưa mình đến nơi thì không cần ngựa nữa, tặng hắn luôn cũng không thành vấn đề.

"Đến Vũ Văn gia ở thành Tây." Trần Tinh dằn dỗi bảo: "Đưa ta tới đó, ngựa thì để ngươi dắt."

Thoắt cái biến thành hai người cùng cưỡi một con, Trần Tinh lại không nhịn được la lên: "Sao ngươi không biết khách khí vậy hả? Ta thiếu nợ ngươi chắc?! Ngươi còn biết xấu hổ hay không?"

Hạng Thuật: "Còn nói thêm câu nào, ta lập tức ném ngươi xuống."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!