Phùng Thiên Quân kiểm tra mớ thi thể bị chém thành hai khúc nằm rải rác đầy đất, cả thảy hai mươi cái, toàn bộ đều bị Hạng Thuật dùng một đao chặt đứt trong chớp mắt, vết đao sạch gọn lưu loát vô cùng. Đàn hoạt thi này vậy mà chưa chết hẳn, sau khi đầu mình hai nơi, phần tay cụt vẫn còn co giật, báo hại Phùng Thiên Quân nhìn mà da đầu tê rần.
"Này!" Phùng Thiên Quân thấy Trần Tinh đuổi theo vào rừng cây, bèn gọi với, "Đừng đi!"
Trần Tinh quay đầu nói: "Ta phải đi xem tên khốn kiếp kia! Ta là thầy trừ tà, sẽ không gặp chuyện gì đâu! Các ngươi hãy đợi ở đây!"
Phùng Thiên Quân lập tức thu đao, đang định đuổi theo, lại nghe thấy tiếng vó ngựa từ xa, bèn lắc người trốn trong bụi cây, nếu như có dị động thì cũng tiện đường đánh lén.
Nhưng người tới là một đội Tấn binh, đội trưởng dẫn đầu cầm đuốc đi tới giữa chiến trường, tức thời tung người xuống ngựa.
"Nơi này cũng có ......" Giọng đội trưởng kia run rẩy không ngừng, "Bị ai gϊếŧ?"
"Có cái gì?" Giọng Phùng Thiên Quân phát ra từ phía sau, đặt đao lên cổ gã, bọn binh sĩ không ngờ nơi đây lại có người! Tất cả phẫn nộ quát tháo: "Kẻ nào?!"
"Nói," Phùng Thiên Quân cất giọng lạnh lùng, "Có phải quan phủ đã sớm biết nơi đây có dị thường không?"
"Những quái vật này ... đều do ngươi gϊếŧ?" Đội trưởng thở gấp, "Ngươi còn gặp mấy con?"
Phùng Thiên Quân thoáng run tay, cắt một đường trên cổ đội trưởng nọ, máu tươi b*n r*, đội trưởng nhất thời sợ tới mức run lẩy bẩy: "Ta nói! Ta nói! Đừng gϊếŧ ta!"
Phùng Thiên Quân hỏi: "Bắt đầu từ khi nào? Vừa đi vừa nói!" Dứt lời, bèn quay sang nói với chó của Trần Tinh: "Hạng Thuật, mi đợi ở đây."
"Hơn ... hơn một tháng trước," Đội trưởng run cầm cập, "Bên trong Long Trung thôn ... có hai bách tính trốn ra, đến Mạch Thành báo quan, quan phủ không tin việc này, sợ rằng quân Tần dương Đông kích Tây, bày ra kế sách dẫn dụ quan binh rời đi ......"Trần Tinh vội vàng đuổi theo hướng Hạng Thuật bỏ đi, sau khi vào rừng, đường trong rừng dẫn tới chỗ sâu nhất trong lòng núi, vòng qua dốc núi, bên dưới là một thôn làng.
Trần Tinh: "???"
Chỗ này có thôn xóm nữa à?
Đã đến giờ gà gáy mà chẳng thấy được tí đèn đóm, trong thôn lại tràn ngập một luồng tử khí. Tay trái Trần Tinh thắp sáng Tâm Đăng, còn tay phải thì đẩy cửa một hộ nhân gia, không có người cũng như thi thể, dường như trong một đêm cả thôn đều di tản đi hết.
Người đâu? Chạy đâu mất rồi? Trần Tinh nhắm hai mắt, lần lượt hướng sang bốn phía, bỗng nhiên cảm nhận được một tia sáng.
Hiện giờ cậu gần như có thể hoàn toàn khẳng định, Tâm Đăng đang chỉ lối cậu đến chỗ Hạng Thuật. Hạng Thuật đúng là hộ pháp Võ thần được Tâm Đăng lựa chọn, không sai vào đâu được! Nghi hoặc trong lòng Trần Tinh ngày càng nhiều, nhưng những nghi vấn ấy chỉ có Hạng Thuật mới có thể giải đáp cho cậu.
Tia sáng xuất hiện ở phía Bắc, ở đó có một con đường uốn khúc thông tới bãi đất ở phía Bắc của thôn.
Trần Tinh nhanh chóng đi tới bãi đất đó, trước mặt xuất hiện một lăng viên (nghĩa trang), chính giữa lăng viên đã bị quật lên, hiện ra mấy chục quan tài đá bị lật nắp. Ở giữa là bệ đá, trước bệ đá có một nam nhân vận hắc bào đeo mặt nạ đang đứng, hoà làm một thể với bóng đêm.
Trên bệ đá, một võ sĩ cao lớn cao gần chín thước nằm đó, hắn mặc giáp sắt đen, đội mũ sắt che mặt, quỷ ảnh lắc lư tứ phía không ngờ đều là hoạt thi đang đứng!
Bên ngoài là một đàn hoạt thi mặc đồ bách tính, bên trong có hơn mười binh sĩ quân Tấn, chứng kiến một màn này, trong đầu Trần Tinh lập tức hiện ra cảnh tượng: Nam nhân đeo mặt nạ này không biết ở đây bày trò gì, lại hóa toàn thể bách tính trong thôn thành "Bạt". Mà binh sĩ quân Tấn tới đây điều tra cũng không thể thoát khỏi kết cục bị chuyển hóa thành Bạt!
Liên tưởng tới đêm đụng phải Bạt, Trần Tinh bắt đầu suy đoán, có lẽ chúng là binh lính tuần tra ... Nhưng hiện giờ Vạn Pháp Quy Tịch, linh khí thiên địa khô kiệt, nam nhân mặt nạ này có lai lịch gì? Gã đã dùng pháp thuật gì?
Bỗng nhiên, ánh sáng trong đầu Trần Tinh lóe lên, bèn chuyển sang một góc khác của lăng viên, sau tấm bia đá đằng kia, Hạng Thuật đang quỳ một chân trên đất, quan sát tình hình, ra hiệu với cậu, kêu cậu cúi người miễn cho bị phát hiện.
Trần Tinh vội khom lưng, dọc theo tường ngoài lăng viên cao nửa người chạy tới chỗ Hạng Thuật.
Trần Tinh hỏi: "Gã là ai thế?"
Hạng Thuật không trả lời, cau mày quan sát nam nhân mang mặt nạ đang thi pháp ở trung tâm bệ đá. Nam nhân không cử động mà cứ đứng hoài như thế. Hoạt thi thành đàn vây quanh tứ phía, chung quanh lặng ngắt như tờ, quỷ dị không nói nên lời.
"Gã muốn làm gì?" Trần Tinh lại thấp giọng hỏi.
"Không biết!" Hạng Thuật bực bội đáp, "Câm miệng!"
Lòng nghi hoặc của Trần Tinh đã đạt tới đỉnh điểm, hồn nhiên không có chút tự giác của thầy trừ tà, càng không nghĩ người nên giải đáp nghi vấn cho người khác vào lúc này lẽ ra phải là cậu mới đúng.
"Vậy chúng ta phải ở đây xem tới chừng nào?" Trần Tinh lại hỏi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!