Chương 48: - Tiếp đón

Văn sĩ cầm một bát ngọc lưu ly, trong bát đựng máu dính sệt, máu như có sinh mệnh, chầm chậm lúc nhúc trong bát.

Trước sân trời là Tư Mã Vĩ bị cháy đen cả người đang nằm đó.

Cách đó không xa là ba ngọn lửa đen đang cháy, hiện ra Trường An, Tương Dương cùng một ngọn núi xanh biếc trong ngọn lửa.

"Kế hoạch thế nào?" Trái tim Ma thần ở giữa lên tiếng.

"Hết sức thuận lợi." Văn sĩ đáp.

Trái tim cười lạnh: "Hết sức thuận lợi? Ba vũ khí quan trọng Âm Dương giám, Tranh cổ, Lộc Minh trượng đều rơi hết vào tay địch, Chu Chân chết, oán khí thu thập từ ba nơi Diêu Quang, Khai Dương, Ngọc Hoành cũng tan biến, Bạt quân không những không gia tăng mà ngày càng ít đi, Bát vương hộ trận chết hai, Vương Hợi, đây là 'thuận lợi' của ngươi à?"

Văn sĩ tên Vương Hợi kia nghiêm túc đáp: "Ngô chủ đại nhân không cần quá lo lắng."

Gã khẽ nghiêng bát lưu ly trong tay, máu trong bát như dịch thể đặc sệt, nhỏ lên hài cốt của Tư Mã Vĩ, lúc nhúc ngấm vào, bắt đầu chữa trị cơ thể cho hắn.

"Chí ít cho tới hiện nay, chúng vẫn chưa phát hiện ra trận Vạn Linh." Vương Hợi đáp như đã lường trước, "Mặc dù số lượng Bạt quân giảm mạnh, nhưng muốn bao nhiêu chúng ta vẫn có thể chuyển hóa bấy nhiêu, đâu đâu cũng có người, hiện tại tạm thời kín tiếng, khiến chúng lơ là cảnh giác... Còn về ba món ma khí kia, tìm thời gian giành lại là được, bảy trận Vạn Linh chắc chắn sẽ được khởi động đúng hạn."

Trái tim hừ lạnh.

Vương Hợi nhìn chằm chặp vào cơ thể đang được chữa trị của Tư Mã Vĩ, lầm bầm: "Đám trừ tà tự cho là thông minh, vọng tưởng khống chế pháp khí được sử dụng bằng oán khí sinh ra từ chiến tranh gϊếŧ chóc, nào biết thông minh quá sẽ bị thông minh hại, sau cùng sẽ bị oán khí cắn trả... Ngô chủ."

Cơ thể bị sét đánh thành than đang không ngừng khôi phục, Vương Hợi xoay lưng, tiến về phía trái tim khổng lồ kia: "Trận chiến phía Bắc khiến ta có một phỏng đoán lớn, nếu là thật, vậy thì pháp bảo ở mắt trận đại địa Thần Châu giúp ngài đắp lại cơ thể, sẽ là một thứ xưa nay chưa từng có, không cần dùng Tâm Đăng nữa."

Trái tim im lặng, dường như đang nghi ngờ.

Vương Hợi nói: "Ngô chủ, mời xem, Định Hải châu mà ngài tìm kiếm hơn ba trăm năm có lẽ sắp xuất hiện rồi."

Vương Hợi vung tay áo, một chiếc chuông đồng nhỏ xuất hiện nằm gọn trong lòng bàn tay, chuông kêu "coong" một tiếng, hắc hỏa bắt đầu biến ảo xung quanh, trước mặt hiện ra huyễn cảnh.

Giữa trời băng đất tuyết, vào mấy tháng trước trên bờ sông Tát Lạp Ô Tô, không ít quạ đen im hơi lặng tiếng đậu quanh doanh địa của tộc A Khắc Lặc. Trong đó có một con xoay mặt vào trong trướng.

"Con trai của Hạng Ngữ Yên... ở, ở đâu?"

Tần suất đập của trái tim đột nhiên trở nên nhanh hơn, cả cung Huyễn Ma tràn ngập trong ánh sáng đỏ tím.

Một luồng hắc hỏa khác bùng lên, bóng dáng Hạng Thuật, Trần Tinh, vua A Khắc Lặc và vương phi xuất hiện trong vương trướng giữa đám hỏa diễm nọ.

"Bà ấy tới hồ Ba Lý Khôn khi nào?"

"Hai mươi hai năm trước, trước khi ngươi ra đời." vương phi A Khắc Lặc nói, "Lần đầu gặp nàng, nàng đang trên đường tiến Bắc, bảo muốn tìm một người, một người nam nhân."

"Mang nữ nhân này tới trình diện ta." Trái tim Ma thần nói.

Vương Hợi đáp: "Đây là vương phi tộc A Khắc Lặc, ả đã chết trong tay Xa La Phong, hài cốt đã bị thầy trừ tà đốt thành tro."

"Ngu xuẩn!" Trái tim Ma thần gần như gầm thét, "Ba trăm năm! Tròn ba trăm năm mới có manh mối!"

"Ngô chủ xin cứ yên tâm." Vương Hợi nghiêm túc nói, "Hạng Ngữ Yên là mẫu thân của Thuật Luật Không, việc này đã quá rõ, tiếp theo ta sẽ cố hết sức tìm kiếm Định Hải châu. Nếu tại hạ đoán không sai, cơ thể hoàn toàn mới của ngài sẽ có được sức mạnh ngay cả chư thần thượng cổ cũng không có cách nào địch nổi, e rằng kết cục trận Phản Tuyền cũng phải sửa lại."

Trái tim đột nhiên bật cười điên cuồng.

Tháng ba ở Kiến Khang, vạn liễu gọi xuân về, gió mát dần nổi lên, cung điện lộng lẫy, lầu các tráng lệ.

Suy nghĩ đầu tiên của Trần Tinh khi lên bờ là: cuối cùng cũng về đến nhà.

Kiến Khang trước mắt toát lên vẻ đẹp được miêu tả trong bài phú Lưỡng đô của Ban Cố qua câu "Quan lễ chỉnh tề, cưỡi xe xuống núi, cá voi bay lên, chuông kêu leng keng, trèo vào xe ngọc, cưỡi trên tuấn mã, cùng chuông lách cách, Thiên quan(1) nhanh bước, lăng tẩm uy nghi".

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!