Chương 46: - Cầu cứu

"Ưm! Ưm!"

Con ngựa chạy xóc lên xóc xuống, Trần Tinh bị trói hai tay ra sau buộc ngang trên lưng ngựa, áo giáp đánh vang, Tư Mã Vĩ mặc giáp sắt mang cậu chạy khỏi Âm sơn, dọc theo con đường buôn bán ngoài Trường Thành quay về phía Đông.

Tư Mã Vĩ bắt cóc cậu, chẳng mấy chốc đã giục ngựa lao đi mấy trăm dặm, trên đường còn ngang qua Sắc Lặc xuyên, nhưng không theo con đường phía Nam đến Trường Thành mà hướng thẳng về phía Đông.

Đến trưa, Tư Mã Vĩ quăng Trần Tinh xuống đất, cởi trói, ném cho cậu bánh bột mì và thịt khô, sau đó chỉ vào một con suối cách đó không xa.

Trần Tinh: "......"

"Hạng Thuật sẽ đến cứu ta." Trần Tinh ăn ngấu nghiến, xé thịt khô nhấm nuốt, vì hiện giờ cậu đang đói cồn cào, quyết định làm kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, có chống cự cũng vô dụng, thà cố nghĩ cách làm chậm tốc độ của Tư Mã Vĩ thì hơn.

Bất kể trên đường Trần Tinh có nói gì, Tư Mã Vĩ vẫn giữ im lặng, thế mà giờ lại trầm giọng bảo: "Hắn sẽ không, vì hắn tưởng ngươi đã tự bỏ đi."

Lời này đột ngột gõ trúng tâm bệnh của Trần Tinh, nguy rồi, nếu Hạng Thuật nghĩ vậy thật thì sao? Dù gì trước khi lên núi, cậu cũng từng đề cập tới việc này.

Rất có khả năng! Lần trước cậu cũng chẳng nói chẳng rằng đã bỏ đi. Khác với việc Hạng Thuật tận mắt thấy cậu bị bắt cóc, Tiêu Sơn lại đang ngủ, không ai báo cho Hạng Thuật rằng Trần Tinh cậu bị bắt đi. Cũng trong khoảng thời gian này, Trần Tinh vẫn không thôi nghĩ ngợi, Hạng Thuật có trách nhiệm làm Đại Thiền Vu, nên cậu luôn ẩn ý mỗi người một ngả với hắn.

Giả như Hạng Thuật lầm tưởng Trần Tinh không muốn cáo biệt nên lặng lẽ bỏ đi, hắn cũng về Cáp Lạp Hòa Lâm, thì không còn ai tới cứu cậu nữa, phải nghĩ cách thoát thân mới được!

Vài con quạ đậu trên cây, Trần Tinh thử thôi thúc Tâm Đăng mấy lần, không cảm nhận được Hạng Thuật, có lẽ họ ở xa nhau quá, hoặc có lẽ... cậu đành phải thừa nhận sự thật bất đắc dĩ rằng Hạng Thuật chưa tới cứu cậu.

Trần Tinh đành phải lên kế hoạch tự mình phản kháng, cậu không ngừng suy nghĩ về nó, phải làm sao chạy trốn nhân lúc kẻ này không chú ý, ngặt nỗi Tư Mã Vĩ không ăn không ngủ, lần nào dừng lại cũng chỉ nghỉ ngơi chốc lát vì suy xét cho Trần Tinh, đợi cậu lấy sức xong lại tiếp tục lên đường, không tài nào tìm được cơ hội chạy trốn.

Trần Tinh nói nhảm với hắn liên tục, Tư Mã Vĩ lại kín miệng như bưng không thèm đáp, tiếp tục ra roi thúc ngựa chạy gấp rút sáu ngày đường.

Tư Mã Vĩ: "Đứng lên, lên đường."

Trần Tinh: "Rốt cuộc ông muốn mang ta đi đâu?!"

Tư Mã Vĩ không trả lời, Trần Tinh nói tiếp: "Ta muốn ngủ một lát, cưỡi ngựa nhiều tới mức sắp thành chân vòng kiềng luôn rồi, đau chân quá."

Tư Mã Vĩ đành để cậu lại đó, còn mình thì đứng dậy kiểm tra động hướng chung quanh.

Trần Tinh thấy Tư Mã Vĩ ra khỏi rừng, cậu bèn nhìn xung quanh, lập tức xoay người bỏ chạy.

"Quác! Quác!" quạ đen thình lình vỗ cánh, bay lên vì bị kinh động, Trần Tinh cắm đầu chạy vào rừng, phát động một cuộc rượt đuổi với Tư Mã Vĩ, chưa đầy một nén nhang đã bị hắn bắt được trong sơn động rồi. Thế là thứ đợi cậu sau đó chính là bị trói thành bánh chưng, vứt lên lưng ngựa, tiếp tục hướng về phía Đông.

Chạy thêm chừng mười ngày, Tư Mã Vĩ vẫn đi dọc theo Trường Thành, mỗi lần cắm trại nghỉ tạm đều có quạ đen, Trần Tinh vùng vẫy trên lưng ngựa mà bảo: "Ngươi không thể mang ta đến nơi có người à?"

Tư Mã Vĩ chở Trần Tinh nhưng chưa hề vào cửa quan gần Trường Thành lần nào, sau cùng thì rời khỏi đó, lần thứ hai lên Bắc tiến vào địa giới U Châu, trong lúc đi đường Trần Tinh nhiều lần bắt gặp quân Tần ở đằng xa, nhưng vì kỹ năng ẩn nấp của Tư Mã Vĩ quá cao siêu nên lần nào cũng có thể vòng qua quân đội đổi hướng sang Đông Nam.

Cho đến khi Trần Tinh trông thấy tấm bia "Trác Quận", tiếp tục hướng về Đông Nam chính là địa bàn của Cao Câu Ly, sau khi rời khỏi Trung Nguyên, Tư Mã Vĩ mới không còn trông chừng cậu quá kĩ nữa.

"Ta thực sự không chạy!" Trần Tinh nói, "Sắp tới Tân La luôn rồi, có chạy cũng không tìm được đường về, mau cởi trói cho ta, Tư Mã Vĩ!"

Tư Mã Vĩ đáp: "Quá tam ba bận!"

Trần Tinh được thả ra như nguyện, hai người tới đại thành Bình Nhưỡng của Cao Câu Ly, hầu hết những người sống ở đây đều đến từ Phù Dư, phần lớn có thể nghe hiểu tiếng Tiên Ti. Tư Mã Vĩ thay một bộ thường phục không biết kiếm đâu ra, bỏ áo giáp vào bọc quần áo mang theo bên người, đội đấu lạp che nửa gương mặt.

Người Phù Dư thấy hai lữ hành ngang qua bèn tò mò nhìn họ, có người hiếu kỳ hỏi thăm, Trần Tinh nhân cơ hội đáp lại bằng tiếng Tiên Ti.

"Tới đây làm gì?" người Phù Dư hỏi, "Các người đến từ Tấn quốc à?"

Tư Mã Vĩ hỏi Trần Tinh: "Họ nói gì?"

Thế Trần Tinh mới biết Tư Mã Vĩ nghe không hiểu, có thể lợi dụng điểm này bắt bí hắn.

"Họ hỏi chúng ta đi đâu." Trần Tinh nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!