Chương 44: - Độc chiến

Trận này có thể xem là đỉnh cao trong cuộc đời Hạng Thuật, một mình chiến sáu vạn người, có thể sánh với tuyệt thế võ thần "thất tiến thất xuất"(*) trên chiến trường Đương Dương cổ gần hai trăm năm trước, nhưng kỵ binh Nhu Nhiên có gϊếŧ kiểu nào cũng không hết, Hạng Thuật đánh tới mức một tay cạn sức, lúc nghe Trần Tinh bảo 'Đánh không lại thì ngươi chạy trước đi", lòng như nghẹn một búng máu, trái lại còn khơi dậy huyết tính trong người, dũng mãnh không sợ chết, tiếp tục liều mạng chém gϊếŧ dưới vách núi!

Trần Tinh dùng cả tay lẫn chân trèo lên, thấy Tiêu Sơn trên kia vẫn đang nạy cột đá, nhảy lên vuốt ra sức đạp, Xa La Phong lượm binh khí, bổ xuống đầu Trần Tinh đang trèo lên! Trần Tinh không dám la to, sợ Hạng Thuật dưới kia sẽ phân tâm, đành phải nghiến răng lắc mình trên vách đá.

Xa La Phong nghiến răng nghiến lợi: "Đồ chó Hán, giờ chết của ngươi..."

Cột đá bỗng đổ ầm xuống, chèn lên người Xa La Phong đang ở sân trời.

Trần Tinh còn chưa kịp rõ chuyện gì vừa xảy ra đã thấy hoa cả mắt, nhìn Xa La Phong dang hai tay, cây cột đá ở đằng sau bay thẳng tới trước mặt cậu, rồi sau đó Xa La Phong cùng gương mặt dữ tợn của hắn bị quẹt bay sượt qua người Trần Tinh.

Trần Tinh: "???"

Trần Tinh ngay lập tức ngẩng đầu, gọi với lên cao: "Tiêu——"

Còn chưa kịp nói tròn câu, cột đá nặng hơn nghìn cân kéo xích sắt, xích sắt lại kéo 'xoạt' Trần Tinh bay xuống vách núi! Cú kéo thình lình kia khiến mặt Trần Tinh muốn biến dạng luôn...

Trần Tinh: "Aaaaa——"

Tay phải Hạng Thuật phát run vì cạn sức, hắn đổi kiếm sang tay trái, định giục ngựa xông l*n đ*nh núi thì thấy cột đá rung chuyển long trời lở đất đang lăn dọc theo vách đá, kéo theo xích sắt lẫn Trần Tinh lăn xuống hậu trận quân Nhu Nhiên!

"Coi chừng đá rớt..." Trần Tinh bị xích sắt kéo đi như diều trôi trong gió, la to từ đằng xa.

Chu Chân đang chỉ huy quân đội đột ngột ngoảnh đầu, trơ mắt nhìn cột đá rơi rầm rầm nghiền qua gần vạn kỵ binh Nhu Nhiên, thầm nghĩ không ổn, lập tức tung người sang một bên né cây cột khổng lồ rơi xuống từ đỉnh núi. Ngay sau đó, Tiêu Sơn đuổi theo cột đá, còn Tư Mã Vĩ mặc giáp đen rượt theo Tiêu Sơn, hai tên lao xuống từ đỉnh núi, trong lúc cấp bách, Tư Mã Vĩ quăng vèo một tấm khiên đen, khiên bay xoay tròn vừa khéo chèn dưới chân Trần Tinh.

"Ahhhhhhhhhh——" Trần Tinh suýt tí nữa bị gió to nuốt mất lưỡi, đạp khiên, bị cột đá kéo xuống bắt đầu trượt tuyết, trượt trái, né phải, tay vẫn bị xích sắt trói như cũ. Cột đá nọ lăn tới đâu liền đè bẹp tới đó, kỵ binh Nhu Nhiên không kịp trốn đi, để rồi cả người lẫn ngựa bị cột đá như chày cán bột ép thành bánh nhân thịt.

Hạng Thuật: "..........."

Trần Tinh choáng váng một lúc, Tiêu Sơn lao lên nhiều lần, mấy lượt suýt ngã, may mà cuối cùng cũng giữ được thăng bằng. Chu Chân chật vật né tránh, nhất thời quên béng Hạng Thuật còn đang ở sát bên, hắn hốt hoảng chạy vào khe núi, Hạng Thuật cũng nhảy lên ngựa đuổi theo Chu Chân.

Chu Chân giục ngựa quay đầu, đối mặt với Hạng Thuật.

"Tâm Đăng!" Hạng Thuật quát to.

Trần Tinh ngả nghiêng váng vất, mắt nổ đom đóm đầy trời, vừa nghe Hạng Thuật quát liền phát động Tâm Đăng theo bản năng.

Trong khe núi u ám, ánh sáng Tâm Đăng lóe lên, Hạng Thuật giơ trọng kiếm chỉ lên trời, ánh sáng trắng bùng nổ quét ra chung quanh, thân kiếm sáng rực, chín chữ chân ngôn lần lượt hiện lên ——

—— Chu Chân đột ngột trợn to hai mắt, giơ tay che mắt trước kiếm quang của Hạng Thuật.

"Từ đâu tới đây thì trở về đó." Giọng Hạng Thuật vang lên bên tai, chém kiếm xuống, khi tiếng nổ vang lên, Chu Chân tức khắc hóa thành bụi sáng rồi sau đó tản đi tứ phía.

Cùng lúc này, cột đá kéo Trần Tinh lăn vào rừng, đụng trúng tảng đá lớn rồi vỡ nát thành gần mười mảnh.

Suốt cả đoạn đường Trần Tinh không phải bị chặn bởi cành cây thì cũng là trượt tuyết, rơi tà tà xuống, đạp khiên tránh mọi nguy hiểm, không ngờ tới lúc ngừng hẳn lại không hề bị thương tí nào. Hiện giờ cậu đạp khiên, cầm xích sắt vẫn còn buộc vào cột đá đã đổ nát nặng sáu đến bảy mươi cân chưa được cởi ra, tái mặt thở hổn hển.

Cuối cùng hai người cũng hội hợp, Hạng Thuật thình lình chộp lấy tay cậu, cả người nhiễm đầy máu đen, cùng Trần Tinh nhìn nhau không nói gì.

"Ngươi... ngươi..." Trần Tinh nhìn Hạng Thuật, nhất thời không biết nên mở lời thế nào.

"Ta gì mà ta?" Hạng Thuật nắm cổ tay Trần Tinh mãi không buông, vô thức siết chặt làm Trần Tinh đau nhói, hắn nhìn dáo dác chung quanh, giữa chiến trường hỗn loạn, kỵ binh Nhu Nhiên đã bị Tuế Tinh của Trần Tinh xử lý quá nửa, số còn lại đang hốt hoảng tập hợp. Hắn bèn bảo: "Giờ không phải lúc nói chuyện, đi!"

Trần Tinh: "Tiêu Sơn..."

Hạng Thuật: "Nó có thể tự bảo vệ mình."

Trần Tinh ngẫm lại thấy cũng đúng, tốc độ Tiêu Sơn rất nhanh, Tư Mã Vĩ khó mà bắt kịp nên việc giữ mạng không thành vấn đề, điều quan trọng nhất hiện giờ là y không được tiếp tục rơi vào tay địch biến thành con tin, bằng không sẽ chỉ càng khiến Tiêu Sơn và Hạng Thuật trở nên bị động.

Trần Tinh chạy trốn muốn đứt hơi, vào sâu trong rừng thì phát hiện một hang động.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!