Thảm kịch xảy ra quá bất chợt, mang theo khí thế hung mãnh, theo lời người ở Sắc Lặc xuyên kể lại, ba ngày sau khi Hạng Thuật rời đi, đội quân hoạt thi không biết từ đâu ra công phá Sắc Lặc xuyên.
Ban đầu mọi người đều tuân theo lệnh của Đại Thiền Vu tăng cường bảo vệ, tuần tra khắp nơi, bên ngoài đốt lửa sáng trưng, cũng thả chim ưng điều tra kĩ càng xung quanh.
Nhưng biến cố vẫn xảy ra, hơn nữa còn là nội loạn từ Sắc Lặc xuyên. Góc Đông Bắc Âm sơn truyền ra tin rối loạn, mới đầu các tộc trưởng còn tưởng mấy bộ lạc ẩu đả với nhau, tuy nhiên sự hỗn loạn ngày càng khó ngăn chặn, cả Sắc Lặc xuyên trở nên rối ren, trong đêm tối, đâu đâu cũng là hoạt thi đang điên cuồng g*m c*n.
Trong bóng đêm đưa tay không thấy năm ngón, tộc trưởng các tộc sợ làm người bên mình bị thương, đành phải rút lui xây dựng phòng tuyến, nhưng rất nhanh đã bị phá vỡ. Thay vào đó, dưới sự dẫn dắt của Do Đa, một bầy hoạt thi đối địch với họ trước đó gϊếŧ thẳng vào doanh địa, làm lơ người sống mà chém gϊếŧ với một bầy hoạt thi khác xuất hiện trong đêm.
"Do Đa..." Trần Tinh lầm bầm, "phải rồi, Do Đa tới báo thù."
Trần Tinh nghe mà kinh hồn bạt vía, nghe họ thuật lại vẫn có thể đoán được tình hình hỗn loạn và tuyệt vọng khi đó.
Các tộc Thiết Lặc, Cao Xa, Hung Nô, Lư Thủy, Bắc Yết, Ô Hằng, v.v... đứng đầu đều tề tụ bên lửa trại giữa đất trống, ai nấy cũng mang vẻ mặt nghiêm túc, những vệ sĩ dũng mãnh các bộ đứng đông nghẹt vòng ngoài, tất cả đều lặng thinh đợi Hạng Thuật quyết định.
"Góc Đông Bắc là nơi nào?" Trần Tinh có dự cảm tình trạng hỗn loạn xảy ra tại Sắc Lặc xuyên nhất định có liên quan với người Hồ sống ở đó.
"Doanh địa của người Nhu Nhiên." Hạng Thuật thấp giọng đáp.
Trước khi đi, Hạng Thuật từng lệnh Xa La Phong thay Đại Thiền Vu, nhưng nơi đầu tiên hoạt thi xuất hiện lại là doanh địa của Nhu Nhiên. Trong suốt quá trình Sắc Lặc xuyên bị xâm chiếm, Xa La Phong vẫn không hề lộ diện. Trải qua một đêm kinh động lòng người, tộc trưởng chư Hồ triệu hồi bại quân, rút khỏi bình nguyên dưới chân Âm sơn, bỏ mặc lương thực và tiền của rồi phóng hỏa nơi mình sinh sống.
Ngọn lửa ấy đã đốt Sắc Lặc xuyên thành đất trụi, gần hai mươi bốn vạn người đến từ các Hồ hốt hoảng rời khỏi đó chạy vào Âm sơn. Mấy ngày sau quân đoàn hoạt thi lại đuổi theo, lần này chặn luôn cửa vào khe núi hòng vây chết họ bên trong.
"Kẻ dẫn quân là Do Đa?" Trần Tinh hỏi.
Suy ra từ những thông tin vụn vặt mà họ có được, Do Đa và Xa La Phong tộc Nhu Nhiên ngày xưa có huyết hải thâm cừu, sự hỗn loạn lại còn bắt nguồn từ lãnh địa người Nhu Nhiên, rất có khả năng Do Đa công phá nơi đó trước.
Tộc trưởng Ô Hằng dùng tiếng Tiên Ti nói với Trần Tinh: "Không, vương phi A Khắc Lặc nói bà ấy trông thấy Xa La Phong và Chu Chân, còn thấy cả Do Đa, nên bà ấy muốn ở lại báo thù cho trưởng tử của mình."
Trần Tinh: "..."
Hạng Thuật: "!!!"
Hạng Thuật ngẩng đầu khỏi lửa trại, nhìn tộc trưởng Ô Hằng với vẻ khó tin, ai đó lập tức mắng không cho ông nói lung tung, Trần Tinh có thể thấy rõ sự không tín nhiệm trên nét mặt của các tộc trưởng đang ngồi xung quanh. Lòng tin của họ đối với Đại Thiền Vu đang suy yếu dần, thái độ rõ ra mặt, chuyện này ít nhiều gì cũng có liên quan tới Trần Tinh cậu đây, đầu tiên sau khi về đảm nhiệm lại chức Đại Thiền Vu, Hạng Thuật đã nhiều lần tự ý rời bỏ công việc, lần này còn giao trách nhiệm quan trọng cho Xa La Phong khó thể phục chúng, vội vàng lên Bắc mà không có bất kỳ lời giải thích nào.
Cho dù không liên quan tới cậu, Xa La Phong cũng là huynh đệ kết nghĩa của Hạng Thuật, vậy mà trong biến cố nghiêm trọng nhường này lại chẳng thấy hắn đâu, khiến mọi người ở Sắc Lặc xuyên hết sức bất mãn.
"Đại Thiền Vu!" tộc trưởng Ô Hằng nói, "Giờ phải làm sao? Tộc nhân không có lương thực, chỉ có thể đào tuyết cho đỡ đói."
"Nhà bị hủy rồi," tộc trưởng Cao Xa nói, "hung thủ không biết đang ở đâu, làm sao mà báo thù?!"
"Đây là khiêu khích!" một người khác nói.
Đám đông lập tức trở nên hỗn loạn, Hạng Thuật hít sâu một hơi, cau mày, thình lình đứng dậy, Trần Tinh nhận ra ngay, lúc này Hạng Thuật đang muốn dẫn đội ra khe núi tìm Xa La Phong.
"Xin các vị về nghỉ ngơi trước," Trần Tinh nhìn xung quanh, biết lúc này nên nói gì, để Hạng Thuật có thời gian bình tĩnh lại, lập tức thông báo, "sáng ngày mai, Đại Thiền Vu sẽ cho các vị một lời giải thích."
"Ngươi có thân phận gì?" tộc trưởng Lư Thủy không khách khí, "Có tư cách gì thay Đại Thiền Vu nói chuyện?"
Mọi người lập tức nháy mắt ra hiệu với tộc trưởng Lư Thủy, tộc trưởng Thiết Lặc mở miệng: "Đây là thần y! Ngươi không nhận ra à?"
Trời đêm đen kịt một màu, Trần Tinh lại mang tấm thân nhếch nhác mệt mỏi, nên ban đầu tộc trưởng Lư Thủy không nhận ra, sau khi thấy rõ là Trần Tinh ông mới không nói nữa, suy cho cùng suốt mấy tháng qua, Trần Tinh luôn trị bệnh cứu người ở Sắc Lặc xuyên tạo ra danh vọng rất lớn, cộng thêm uy danh của Hạng Thuật, đã ở đây nhiều ngày rồi, giờ có thêm một đêm cũng chẳng sao.
Mọi người tự giải tán, Hạng Thuật cùng Trần Tinh quay về doanh địa người Thiết Lặc, ngang qua vô số tầm nhìn khuất gió của người Hồ, Hạng Thuật không dám đối diện với họ, từ khi hắn nhận chức Đại Thiền Vu tới nay, đây là lần đầu gặp phải biến cố nghiêm trọng thế này.
"Tại sao Tâm Đăng không có tác dụng?" Hạng Thuật hỏi Trần Tinh.
Trần Tinh nói: "Việc này phải hỏi chính ngươi! Buông tay! Thuật Luật Không!"
Trần Tinh ngăn lại bàn tay đang bóp chặt cổ tay mình, giãy giụa mấy lần, Hạng Thuật cất giọng uy h**p: "Giải thích rõ ràng cho ta!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!