Chương 39: - Đất khô

Gió tuyết dịu dàng rút đi, vùng đất phía Bắc trở về yên tĩnh chỉ sau một đêm, ngân hà vạn dặm đêm đông từ Bắc hướng Nam dẫn lối họ tiến về trước, sao Bắc cực treo lửng lơ giữa màn đêm màu lam phía sau càng lúc càng xa theo mỗi bước đi của họ.

Đàn sói xuôi Nam, Bạch Tông chở Trần Tinh cùng Tiêu Sơn đang say giấc nồng, Hạng Thuật thì cưỡi một con sói xám khỏe khoắn khác, trèo đèo lội suối liền một mạch về phía Nam. Bầy sói tiến lên như gió, vượt qua những đường núi tuyết dày, quen thuộc địa hình hơn ngựa mà không cần phải mò đường. Chỉ dùng một ngày ngắn ngủi họ đã đặt chân tới Long thành mà lẽ ra phải mất bốn ngày.

Thấy hơn mười nghìn con sói tiến vào thành, bách tính sinh sống tại Cáp Lạp Hòa Lâm hoảng sợ không thôi, đến khi nhận ra người dẫn đầu là Hạng Thuật, họ mới hô hào tên Đại Thiền Vu, quỳ xuống vái lạy như thể thấy thần. Hạng Thuật dặn họ không cần lo lắng, rồi đưa bầy sói vào cung điện bằng đá, đàn sói và người dân không ai xâm phạm ai, cùng nhau trải qua một đêm dài.

"Ăn chút gì đi." Trần Tinh nướng chín thịt do người Hung Nô cho, hễ nhớ tới vua A Khắc Lặc quá cố chăm sóc cậu suốt chặng đường là lòng lại nặng trĩu, Tiêu Sơn đỏ vành mắt tỏ ra quật cường, không chịu ăn uống gì.

Hạng Thuật nhìn Tiêu Sơn rồi nói: "Không ăn thịt không uống sữa lớn không nổi."

Tiêu Sơn chả buồn để ý, Trần Tinh thấm mệt từ lâu, đang định khuyên thêm thì Hạng Thuật kêu cậu đừng bận tâm, cứ ngủ một giấc rồi hẵng nói. Nửa đêm, Trần Tinh nghe tiếng Tiêu Sơn lặng lẽ bò dậy, ngồi xổm trước đống tro lửa trại, phát ra tiếng nhấm nuốt rất khẽ, bấy giờ mới yên lòng.

Có lẽ từ rất lâu rồi, Tiêu Sơn đã ý thức được việc rời xa Lục Ảnh là điều không thể tránh khỏi, đã sớm có chuẩn bị cho cuộc chia ly này. Trần Tinh ngẫm lại hồi bé mình cũng có khác gì đâu. Tuy rằng sư phụ không cho cậu biết gia đình mình đã không còn nữa, nhưng cậu vẫn đoán được đấy thôi. Về sau không cần nói thêm gì, chỉ cần yên lặng cùng Tiêu Sơn, tin rằng qua một thời gian đứa trẻ này sẽ dần nguôi ngoai.

Không biết Hạng Thuật đã đi đâu, Trần Tinh đợi một lúc mới rón rén đứng dậy, tìm một cái chăn đắp lên người Tiêu Sơn. Nhóc con này gầy một cách quá đáng, bẩn như chú chồn sương con bị ngâm trong bùn, trông thấy mà đau lòng.

Đắp chăn xong, Trần Tinh xoa cái đầu ló ra khỏi chăn của Tiêu Sơn khi nó quay lưng về phía mình, rồi thở dài đứng dậy bỏ đi, Tiêu Sơn vẫn luôn mở to đôi mắt sáng ngời, không nói lời nào.

Trước tòa tháp cao nhất của Cáp Lạp Hòa Lâm, Hạng Thuật dựa vào trọng kiếm, hướng mặt về những ngôi sao lơ lửng, phủ một tấm thảm lên gối, lạnh lùng nhìn về phía Nam.

"Ngươi đang làm gì thế?" Trần Tinh hỏi.

"Gác đêm." Hạng Thuật đáp.

Trần Tinh tiếp lời: "Nhiều sói như vậy, ngươi gác đêm làm gì?"

Hạng Thuật không trả lời, nhướng mày thoáng nhìn sang Trần Tinh, Trần Tinh biết hắn muốn hỏi về Tiêu Sơn, bèn đáp: "Ăn được chút, ngủ rồi."

"Ngươi biết ta muốn hỏi gì à?" Hạng Thuật hờ hững hỏi.

Trần Tinh bỗng nhiên cảm thấy thật đỗi kỳ diệu, dường như trên thế gian này, chỉ với Hạng Thuật cậu mới không cần hỏi nhiều đã có thể hiểu ý nhau —— liệu có phải do sức mạnh của Tâm Đăng không? Hoặc là, sự rằng buộc giữa thầy trừ tà và hộ pháp?

Trần Tinh bước lên cầu thang, Hạng Thuật dịch ra nhường chỗ cho cậu ngồi, hai người đắp cùng tấm thảm, Trần Tinh cầm kiếm nhìn chăm chú: "Thanh thần binh này thế mà có thể biến thành cung, ngạc nhiên thật đó."

Hạng Thuật thoáng nhìn sang, sau đó khẽ nhíu mày, bởi vì Xa La Phong đã phải trầy trật rất nhiều mới nâng nổi thanh kiếm này, vậy mà nằm trong tay Trần Tinh lại nhẹ như kiếm gỗ, chẳng có gì khó khăn.

"Lưới sinh tử ràng buộc kiên cố, nguyện dùng trí kiếm để đoạn trừ." Trần Tinh lầm bầm, "Chỉ không biết do ai truyền lại."

Hai người bọc mình trong thảm lông, một cơn gió thổi tới, Trần Tinh hết sức tự giác nhích vào lòng Hạng Thuật.

"Ngươi đang nghĩ gì thế?" Trần Tinh hỏi Hạng Thuật.

Hạng Thuật vẫn im lặng như ban nãy, Trần Tinh lại rì rà rì rầm, cau mày: "Định Hải châu... sẽ ở hai nơi kia chứ?"

"Trở về ta vẽ cho ngươi," Hạng Thuật dửng dưng đáp, "ta nhớ kĩ lắm."

Trần Tinh lại nói: "Khắc Gia Lạp và Thi Hợi rốt cuộc đang trốn ở đâu?"

Thi Hợp đi khắp Thần Châu, ngay cả nơi cực Bắc cũng không tha, mục đích là hồi sinh ma thần viễn cổ Xi Vưu, dường như chúng chẳng bị ảnh hưởng bởi Vạn Pháp Quy Tịch, đám người này có thể dùng oán khí để sai sử pháp bảo, nói cách khác, hiện giờ quân địch có pháp lực, phe ta thì lại không, chỉ có thể dựa vào Tâm Đăng cùng thần binh của Hạng Thuật, phiền lòng chết đi mất.

Kể cả khi tìm được Định Hải châu, tiếp theo phải giải phóng linh khí thiên địa ẩn chứa trong nó bằng cách nào đây? Phá hủy pháp bảo ư? Trần Tinh mơ hồ nghĩ tới một vấn đề nghiêm trọng hơn, nếu Định Hải châu có sức mạnh xuyên qua thời gian, thay đổi nhân quả như lời Lục Ảnh nói, vậy thì sau khi thầy trừ tà Trương Lưu chiếm được, không chừng đã mang theo nó rời khỏi hiện thế từ ba trăm năm trước rồi.

Điều đó có nghĩa là, viên pháp bảo này có thể tồn tại vào hàng nghìn năm trước, hoặc ở hàng nghìn năm sau, hy vọng tìm được nó ngày càng trở nên xa vời.

Cho dù tìm được Định Hải châu phục hồi pháp lực thế gian, nhưng nếu chỉ dựa vào sức mạnh của nhân tộc, làm sao phong ấn được Xi Vưu?! Nghĩ tới đây, Trần Tinh muốn điên lên mất thôi.

"A a a ——" Trần Tinh càng nghĩ càng rầu, bèn bóp cổ Hạng Thuật lắc lắc mấy cái.

Hạng Thuật: ".................."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!