Mặt đất chấn động từng trận, Hạng Thuật xách ngược thiết kiếm nặng bằng hai tay, chạy ra khỏi điện trước tiên. Phùng Thiên Quân đành phải theo sau, thiên quân vạn mã thoáng chốc san bằng cửa điện, đang gϊếŧ từ chính điện tới đây!
Phùng Thiên Quân: "......"
"Cản lại!" Hạng Thuật quát, đoạn xoay người, một tay bắt lấy cửa lớn sơn đỏ nặng nghìn cân ở chính điện, kiên quyết dỡ nó xuống.
"Quào! Đoạt cửa xông ra!!" Trần Tinh nói.
Hạng Thuật lại dùng vai đỡ cửa, đẩy cửa gỗ kia hướng về võ đài trước điện!
Phùng Thiên Quân kêu la inh ỏi, nhưng giọng nói lập tức bị nhấn chìm bởi đợt tấn công kéo tới, sau đó hai người bị đại trận của đám hắc ảnh võ sĩ buộc phải tách ra, đành phải mạnh ai nấy chiến.
Trần Tinh vẫn còn ở trong điện, ngay lúc này, oán khí xoay tròn dần bùng lên trong hỏa diễm, tay trái cậu ấn Tâm Đăng yếu ớt ngay ngực, bảo vệ tâm mạch, ngón tay phải chỉ lên đầu, Âm Dương giám xoay càng lúc càng nhanh, phát tán ra ngoài, phù văn từ hào quang đen tím b*n r* không trung, cái này nối cái kia quay ngược về trong gương.
Cùng lúc ấy, tại Trường An hiện thế, trong ngự thư phòng, Vương Tử Dạ đêm khuya đến tìm Phù Kiên, hai người đốt đèn cùng nhau bàn chuyện.
"Phải làm gì để Thuật Luật Không cam tâm tình nguyện giao tử quyển?" Phù Kiên hỏi Vương Tử Dạ.
Vương Tử Dạ đáp: "Vì sao bệ hạ không hạ lệnh thẳng cho hắn? Hà tất quanh co lòng vòng? Thân là bề tôi, dâng tử quyển chính là bổn phận."
Phù Kiên im lặng một lúc, đoạn nói: "Trẫm không thể không thừa nhận, ngươi nói đúng, chỉ là..."
Vương Tử Dạ nói: "Hắn, dám, không, giao, sao?"
Phù Kiên cười nói: "Nếu trẫm dùng vũ lực, nói thật, hắn dám."
Vương Tử Dạ nói: "Thần nhớ rằng, cách đây không lâu, bất kể là Hồ hay Hán, bệ hạ tuyệt đối không nương tay với những kẻ cả gan cãi lại thánh mệnh."
Phù Kiên: "Tuyệt đối không thể động vào Đại Thiền Vu."
Vương Tử Dạ: "Không thể động? Hắn chẳng qua cũng chỉ là một thần tử."
Phù Kiên: "Hắn không phải thần tử, hắn là Đại Thiền Vu."
Vương Tử Dạ: "Trời không thể có hai mặt trời, một nước không thể có hai vua. Dõi khắp thiên hạ, đâu chẳng là đất vua, trên mọi bến bờ, ai chẳng là thần tử. Xin hỏi bệ hạ một tiếng, Đại Thiền Vu không phải thần tử, vậy chứ là gì?"
Phù Kiên không đáp, Vương Tử Dạ tiếp tục cười nói: "Sắc Lặc Cổ Minh đã xưa rồi, theo ngu kiến của thần, bất kể là Cổ Minh, Đại Thiền Vu hay tử quyển kim thụ, tất cả không còn quá cần thiết phải tồn tại nữa. Nếu bệ hạ quyết đoán, có thể bắt nó đến chỗ nó nên tới."
Phù Kiên lắc đầu, nói: "Còn chưa phải lúc, chí ít không phải bây giờ."
Nếu Vương Mãnh còn tại thế sẽ không khuyên Phù Kiên như thế, thôi, dù sao Vương Tử Dạ cũng không phải Vương Mãnh, Phù Kiên chỉ thấy buồn tẻ không thú vị, đang định nói đôi lời để Vương Tử Dạ quay về.
Trong tẩm điện, Âm Dương giám đặt trên bàn trà nằm trước mặt công chúa Thanh Hà điên cuồng chấn động, đồng thời bốc ra từng đợt sương đen.
Thế giới trong gương, Hạng Thuật cùng Phùng Thiên Quân đã bị ép tới ngoài cửa điện.
"Còn chưa giải quyết xong hả?!" Hạng Thuật quát, "Nhanh lên!"
Trần Tinh điếc mắt tai ngơ, nhắm hai mắt, khởi động Âm Dương giám không ngừng xoay tròn, tốc độ càng lúc càng nhanh, Phùng Thiên Quân la to: "Đỡ không nổi!"
Hạng Thuật cùng Phùng Thiên Quân canh trước cửa điện, đếm không xuể đã chém bao nhiêu đầu hắc ảnh võ sĩ, bực nhất là sau khi bị chém đầu, võ sĩ bò loạn đầy đất, tìm đầu nối lại, không lâu sau liền khôi phục như ban đầu, tiếp tục liều mạng tấn công họ. Phùng Thiên Quân ứng phó cực kỳ gian nan, rốt cuộc quyết tâm, quát: "Đại Thiền Vu! Vào điện đi! Mặc kệ ta! Các ngươi đi đi!
Thoát được người nào hay người nấy!"
Hắc ảnh tướng quân kia tập kết đội ngũ lần hai, chuẩn bị triển khai đợt tấn công mới.
Phùng Thiên Quân cắn răng, cầm ngang Sâm La đao, tức khắc hắc hỏa bùng nổ khắp người.
Hạng Thuật khó thể tin: "Ngươi muốn làm gì?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!