Chương 136: (Vô Đề)

Vào năm Thái Nguyên thứ tám, Phù Kiên dấy binh từ Trường An.

Trần Tinh hôn mê nằm trên xe ngựa bên cạnh, Phùng Thiên Quân vén rèm xe nhìn vào trong, vỗ nhẹ lên mu bàn tay của Trần Tinh đang say ngủ.

Vào năm Thái Nguyên thứ tám, Phù Kiên dấy binh từ Trường An. Sáu mươi vạn bộ binh, hai mươi lăm vạn kỵ binh, hai vạn quân thiết kỵ ngự lâm, Trần Tinh lơ lửng trên không, theo sát Phù Kiên, dõi mắt nhìn đại quân bạt ngàn nhìn không thấy điểm cuối.

"Quá nhiều." Ngay cả Phù Kiên cũng không khỏi thở dài: "Không ngờ hậu duệ Hiên Viên thị lại nhiều tới nhường này."

Quỷ Vương cùng Tư Mã Vĩ mặc nguyên bộ giáp của quân Tần, cả hai đang trốn sau lều. Phù Dung được phái đến Thọ Dương, dẫn dắt quân tiên phong chiếm cứ thành Thọ Dương, sau đó đại quân tiếp tục tiến công, trên đồng bằng rộng lớn chật kín ngựa chiến cùng binh lính.

"Cho y vào." Phù Kiên trầm giọng.

Sắc máu trong mắt Phù Kiên rút đi, gã hỏi: "Kẻ nào?"

"Quá nhiều." Ngay cả Phù Kiên cũng không khỏi thở dài: "Không ngờ hậu duệ Hiên Viên thị lại nhiều tới nhường này."

Trần Tinh: "Vậy ngươi là gì? Vì sao ngươi cũng có ba hồn bảy phách?"

"Chúng ta giao dịch nhé?" Trần Tinh suy nghĩ một thoáng rồi nói: "Nếu ta cật lực kháng cự, ngươi có muốn ăn ta cũng đâu dễ gì? Lại còn cắn nuốt Tâm Đăng, chẳng lẽ hồn Ma thần của ngươi không bị phỏng sao?"

"Đi đón lũ bạn tới tìm ngươi." Phù Kiên nói: "Có bạn từ xa tới cũng không nói à?"

"Có lẽ trong mắt Ma thần, rừng người đang di chuyển, binh lính như núi biển kia chẳng khác nào con ong cái kiến." Trần Tinh bay xuống bên cạnh Xi Vưu, gã không dùng cấm thuật với cậu, đường nào thì Trần Tinh cũng không dám trốn, bằng không sẽ bị mạch thiên hút đi.

Phù Kiên nghiêm giọng: "Cô muốn chết chóc, trong mắt cô, quân Tần giết Tấn hay quân Tấn giết Tần có khác gì nhau?"

Đúng là một ý tưởng kỳ lạ, nhưng Trần Tinh chợt nhớ tới trái tim sói trong lồng ngực của Do Đa… Cuối cùng cũng hiểu ra tất cả! Chính Vương Tử Dạ đã thử cách này để tìm vật chủ thích hợp cho Xi Vưu, và việc ghép tim của Thương Lang cho Do Đa chính là một phép thử!

Qua thái độ của Phù Kiên, gã chỉ coi mình là thức ăn biết đi, dự định vào lúc nạp đầy oán khí sẽ vận hành pháp trận, tách rời hồn phách ra khỏi cơ thể Phù Kiên rồi nuốt chửng linh hồn của Trần Tinh, Tâm Đăng cùng vòng xoay Triều Tịch, bắt đầu bữa tiệc thịnh soạn của mình. Vậy nên gã mặc cho Trần Tinh hỏi dài hỏi ngắn, hầu hết thời gian đều chẳng buồn trả lời.

ng qua chPhù Kiên nhìn đăm đăm vào biển người, dường như đang suy nghĩ. Trần Tinh nhận thấy sau khi Xi Vưu chiếm đoạt cơ thể hoàng đế nhân gian, dường như gã đã có thêm chút nhân tính, không còn là Ma thần chỉ biết phát rồ, hẳn là thất tình lục dục của Phù Kiên đã ảnh hưởng tới gã.

Những thi thể này đều mặc đồ của người Tiên Ti, cũng là tù binh bị g**t ch*t sau khi Mộ Dung Xung tấn công Lạc Dương. Trong hố đã chất thành núi thây.

Tạ An cười ha ha, đáp rằng: "Ta dùng thuật "đánh lận con đen" biến ra một người giống ta, còn đang đánh cờ với Vương Hiến Chi kia kìa, tạm thời chưa phát hiện ra đâu. Thiên Quân, phía Tiêu Sơn còn chưa có tin nữa à?"

Trái lại Quỷ vương gật đầu một cách sảng khoái, còn nói với Tư Mã Vĩ: "Vậy thì, chờ ta về thì mình cùng đi câu cá."

Nói đoạn, hai mắt Phù Kiên biến đỏ, gã nhìn chòng chọc vào cái hố vạn người kia, oán khí thét gào dồn ào ạt vào hố. Trần Tinh âm thầm kinh hãi, cuối cùng cậu cũng biết lũ Bạt đó từ đâu ra…Chỉ không biết nếu Khổng Tuyên trả lại hồn thứ ba mình đang giữ cho Xi Vưu thì kết quả sẽ như thế nào?

"Ta, Quỷ vương, Ôn Triệt, Tân Viên Bình, Do Đa." Tư Mã Vĩ đáp: "Năm người."

Trần Tinh lập tức quay lại hét lên: "Mau dừng tay! Binh chủ! Đã đủ oán khí cho ngươi dùng rồi!"

"Ta đoán ngươi sẽ để ý sự có mặt của ta." Trần Tinh nhắc nhở kịp thời: "Tốt hơn là ta nên ra ngoài vậy." Nói đoạn, Trần Tinh xuyên qua màn che và rời khỏi vương trướng."Không sai." Phù Kiên nghiêm giọng: "Đã ba nghìn năm, chiến tranh nổ ra triền miên, thế mà vẫn còn vô vàn người, sinh mạng loài người quả là ngoan cường như cỏ dại trên Ly Nguyên."

Tuy nhiên, quân Tần vừa lui thì lớp trước lấn xuống lớp sau, mệnh lệnh không kịp truyền đến phía sau, nhiều người quay đầu để đẩy nhanh tốc độ, dẫn tới đằng trước chen xuống đột ngột, hai bên giẫm đạp lên nhau, hỗn loạn ngày càng lớn. Trong lúc tiền tuyến đang giao chiến, quân Tấn phá vỡ tuyến phòng thủ, đồng thời lao tới kỵ binh đang xoay người lùi lại.

ng qua ch

Hạng Thuật xăn tay áo lên, nhìn phù văn trên tay, hắn vung tay một cái liền biến thành hộ pháp Võ thần, trong tay cầm thêm một tấm khiên. Trần Tinh: "Trong mắt ngươi họ là cỏ dại cái kiến, nhưng mỗi người đều có tên có họ, là người đang sống rành rành, cũng có thất tình lục dục giống như Phù Kiên."

"Đồng của núi Thủ, chẳng qua chỉ là tín niệm mà Hiên Viên thị để lại bảo vệ nhân gian."

Trần Tinh: "Ế? Ngươi không đánh trận à? Muốn đi đâu thế?"

Tạ An cầm sẵn Thương Lãng châu trong tay, đoạn căn dặn mọi người: "Tạ Huyền vừa qua sông liền dâng nước lên, nếu có Bạt xuất hiện, Thiên Quân tùy thời chú ý triệu hồi cây cối trong rừng, chặn Bạt quân qua sông nhé."

lPhù Kiên cười gằn: "Đều là vật thấp kém giữa đất trời này mà thôi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!