Chương 13: - Tìm kiếm

Trong phòng tông quyển ở Công Tào.

"A!" Trần Tinh vui mừng thốt lên, "Cuối cùng cũng tìm được!"

Trần Tinh trải bản đồ xây dựng cổ thành Trường An ba trăm năm trước, hỏi Thác Bạt Diễm: "Đây là nơi nào?"

Thác Bạt Diễm chủ quản phòng thủ trong lẫn ngoài thành, đương nhiên nhìn một cái đã nhận ra ngay, đáp: "Thành Tây, Tùng Bách cư. Để mai ta mang ngươi qua đó."

Trần Tinh muốn nhân lúc mặt trời chưa xuống núi thuận tiện qua đó xem luôn, song sực nhớ Thác Bạt Diễm đã giúp đỡ mình cả buổi chiều, không chừng trong cung còn nhiều việc không thể tự ý rời khỏi cương vị, bèn cảm tạ Thác Bạt Diễm, muốn tự mình qua đó, Thác Bạt Diễm lại khăng khăng đưa cậu hồi cung, bằng không không tiện bàn giao.

Trần Tinh nhất thời không lay chuyển được, đành phải từ biệt Thác Bạt Diễm ở ngoài ngự hoa viên. Trần Tinh không hề muốn về tẩm điện nhìn sắc mặt Hạng Thuật tí nào, nhưng sự tình đã có tiến triển, nói hắn biết một tiếng cũng là chuyện đương nhiên, vì vậy chuẩn bị về tiện thể ăn cơm tối luôn.

Lúc này, Hạng Thuật đang làm mặt chết lặng nghe công chúa Thanh Hà giới thiệu biểu đệ của mình, hóa ra cô mẫu của Thanh Hà và Mộ Dung Xung năm đó gả tới Thác Bạt bộ, mặc dù là chính thê song lại không có con, sau đó phu quân có thứ tử, chính là Thác Bạt Diễm. Từ bé Thác Bạt Diễm đã không được sủng ái, trong nhà không ai có lòng chăm sóc, chỉ mỗi tổ mẫu là thương yêu hắn vô cùng.

Sau khi tổ mẫu buông tay nhân gian, Thác Bạt Diễm vừa lên mười bốn, được an bài vào cấm quân, là hạt giống tốt để tập võ, một tay kích  giỏi trổ hết tài năng trong đợt tuyển võ, dung mạo lại như mỹ ngọc, lập tức được Phù Kiên ưu ái, gọi tới bên người.

Hai năm sau, Mộ Dung Xung rời kinh nhậm chức, Phù Kiên cô đơn quạnh quẽ, liền di tình phần nào lên người Thác Bạt Diễm, nhưng Thác Bạt Diễm không phải Mộ Dung Xung, tính cách cũng khác xa, Phù Kiên nghĩ tới nghĩ lui, sau cùng không lâm hạnh hắn, trái lại còn thương yêu vô cùng, bồi dưỡng Thác Bạt Diễm như tiểu đệ, cố tình tìm mối hôn sự cho hắn, song nhìn qua nhìn lại chẳng mấy ai hợp ý.

Công chúa Thanh Hà cũng hỏi riêng hắn rồi, Thác Bạt Diễm bảo không rõ mình muốn kết thân với dạng người gì, nhưng vẫn xác định được mục tiêu, thích người Hán nhất.

Mãi đến hôm qua, Thác Bạt Diễm gặp Trần Tinh lần đầu ở Vũ Văn gia, rồi lại nghe Vũ Văn Tân nhắc tới chuyện năm xưa — mặc dù Trần gia cửa nát nhà tan, nhưng uy vọng của Trần Triết trong đám văn nhân và quan viên hãy còn đó, non nửa Trung Thư Tỉnh của triều đình nhà Tần đều là đệ tử của phụ thân Trần Tinh. Nếu đã môn đăng hộ đối, Thác Bạt Diễm còn nhất kiến chung tình với người ta, công chúa Thanh Hà lập tức sang đây hỏi thăm.

Hạng Thuật không ngờ Trần Tinh lại có xuất thân như vậy, vẻ mặt bình thản bấy lâu giờ đây nổi lên chút gợn sóng và chấn động, dường như một lần nữa nhận biết Trần Tinh, mà Vũ Văn Tân ở ngoài điện gật đầu không ngừng, cùng công chúa Thanh Hà kẻ xướng người họa "Phải, phải, phải", còn tiến vào điện quẹo trái rẽ phải, làm Hạng Thuật bực mình quá sức, chỉ muốn phóng đao ghim gã lên cột như ghim ruồi.

Vào lúc trong điện im lặng một cách bất chợt, Trần Tinh bước vào.

"Ơ?" Trần Tinh mờ mịt nhìn chung quanh, Vũ Văn Tân mau mắn làm mặt cười: "Thiên Trì!"

"Chào Tân ca!" Trần Tinh tránh cái ôm của Vũ Văn Tân, rồi gật đầu với công chúa Thanh Hà.

Công chúa Thanh Hà cười nói: "Ra ngoài cùng Thác Bạt Diễm à?"

Trần Tinh nghi hoặc không thôi, sao ngươi biết được?

Công chúa Thanh Hà nói tiếp: "Nào, tỷ tỷ rót chén trà cho ngươi uống." Nói xong thì cầm bình, bảo: "Chờ lát nữa có chuyện tốt muốn nói với ngươi ..."

Trần Tinh lại bảo: "Không cần, có sẵn mà, khát chết ta mất!" Dứt lời liền bưng trà trên bàn uống hết ly này đến ly khác, uống sạch trơn trà cầu thân của quý tộc Trường An.

Mọi người: "......"

"Ơ?" Trần Tinh lại nói, "Đây là gì vậy?" Nói đoạn, cậu cầm bức họa trên bàn lên xem, Hạng Thuật vỗ bàn, cả giận: "Đừng lộn xộn!"

"Coi chút thì có làm sao?" Trần Tinh cầm xấp tranh kia, bị Hạng Thuật giựt lại, vì nội lực quá cao nên xé thành hai nửa ngay tại trận, Trần Tinh đành phải tiện tay ném về, đập đầy người Hạng Thuật.

Hạng Thuật: "Ngươi ..."

Trần Tinh uống trà xong, nói: "Có manh mối, ta phải đi ngay bây giờ, cho ta ít tiền đi." Lại nghĩ thầm, nhân lúc sắc trời chưa quá tối, đúng lúc tới Tùng Bách cư xem thử. Công chúa Thanh Hà đứng dậy: "Ta kêu Diễm Nhi đi với ngươi, để tối nay hắn khỏi làm nhiệm vụ."

Trần Tinh vội nói không cần không cần, lúc từ biệt ở ngự hoa viên, cậu biết đêm nay Thác Bạt Diễm phải trông giữ yến tiệc cho Phù Kiên, bèn chìa tay với Hạng Thuật.

"Không có." Hạng Thuật lạnh lùng đáp.

Trần Tinh nghĩ bụng không có thì ta đi không được chắc? Vì vậy không thèm xin hắn nữa, hậm hực bỏ đi.

Trần Tinh vừa đi không lâu, công chúa Thanh Hà nghi ngờ hỏi: "Đại Thiền Vu, hồi nãy nói tới đâu rồi?"

Đúng lúc này, bên ngoài lại thêm một tên nội thị tiến vào, rõ ràng là cái tên hồi chiều được nhóm người kia phái tới thăm dò tin tức, hắn ở ngoài điện dò đầu vào nhìn lén, thấy trà sữa trong mấy chén bạc chén vàng của mọi nhà đều được uống sạch, giấy vụn thì bị xé thành hai ném đầy đất, nhất thời mừng như điên, bỏ chạy một mạch.

Công chúa Thanh Hà cùng Hạng Thuật mất một lúc mới lấy lại tinh thần, đồng thời quát: "Quay về ngay!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!