Cấm quân thị vệ ngoài cửa đưa mắt nhìn Trần Tinh, mặt mày cứ thấp thỏm.
"Ta sẽ không tùy tiện chém người như Thuật Luật Không," Trần Tinh nói, "Yên tâm được chưa, chỉ cần dẫn ta tới Công Tào, phân minh giúp ta là được."
Thị vệ nọ vội xua tay, như thể vô cùng căng thẳng, mắt chỉ nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn trên tay Trần Tinh.
Thị vệ kia hiển nhiên không biết nói tiếng Hán, thấy nhẫn thì vội cúi mình, câu nệ quá mức. Trần Tinh mới nhớ ra, chiếc nhẫn đá dạ quang đượm nét cổ xưa này chính là thứ tối qua Thác Bạt Diễm tiện tay tháo cho cậu, bèn dùng tiếng Tiên Ti nói: "Thác Bạt Diễm đâu?"
Thị vệ lập tức khom người, làm thủ thế mời, ra hiệu cho Trần Tinh đợi ở đây một lát, rồi xoay người vội chạy đi thông truyền.
Trần Tinh: "???"
Chẳng mấy chốc, một bóng người vòng ra từ cuối hành lang dài, mặc một thân võ bào đỏ sẫm, hông đeo loan chủy (dao găm cong) nanh sói dài chừng một thước, băng qua Vị Ương cung đầy những khóm hoa ngày xuân, chính là Thác Bạt Diễm ngọc thụ lâm phong.
Trần Tinh cười gọi: "Thác Bạt huynh!"
Thác Bạt Diễm mỉm cười trong gió xuân, quan sát chung quanh, nom có chút e thẹn, vội nói: "Đi đâu? Ta đi với ngươi."
Trần Tinh mau chóng chối từ bảo không không, đã làm phiền ngươi lắm rồi, Thác Bạt Diễm lại cười nói: "Đừng ngại, đang làm nhiệm vụ nên cũng chán lắm, chi bằng đi dạo chung quanh với ngươi." Nói đoạn, hắn cởi một chuỗi hạt châu bằng đá thanh kim đưa cho Trần Tinh, ân cần nói: "Này, cái này tặng cho ngươi."
"Không không không!" Trần Tinh lập tức nghiêm mặt, "Tại sao là tặng đồ cho ta? Ta còn định trả nhẫn lại cho ngươi đây!"
Hễ gặp mặt là Thác Bạt Diễm lại đưa đồ cho cậu, làm Trần Tinh khó xử quá chừng, hai người đùn tới đẩy lui, Trần Tinh muốn tháo nhẫn nhưng bịt kẹt, tháo hoài không ra, lại khăng khăng không dám nhận, Thác Bạt Diễm bảo: "Ta đã cởi ra rồi, nào có đạo lý thu về?"
Cuối cùng, Trần Tinh đành phải mang nhẫn như cũ, nói rõ ý đồ đến đây, Thác Bạt Diễm cân nhắc, sảng khoái nói: "Được, ta dẫn ngươi đi."
Thị vệ trong cung đông đảo, lại huấn luyện nghiêm chỉnh rõ ràng, bước đi như gió, mắt nhìn thẳng, thị vệ tuần tra vừa thấy Thác Bạt Diễm liền nhao nhao lùi thành hai đường, cúi mình, hành lễ Tiên Ti, cho mời.
Ngoài cửa cung có xe ngựa đang chờ, đầu tiên Thác Bạt Diễm mời Trần Tinh lên xe, Trần Tinh định dịch sang một bên nhường chỗ cho hắn, Thác Bạt Diễm lại buông màn xe, xoay người lên ngựa, cưỡi ngựa đi bên cạnh. Cấm vệ hoàng gia mở đường, Tán kỵ thường thị đi theo, đây là đãi ngộ thiên tử Đại Tần mới có, Trần Tinh không khỏi bắt đầu mất tự nhiên, mở cửa xe ngó ra ngoài, trùng hợp Thác Bạt Diễm cũng đưa mắt nhìn cậu, tay trái chỉ bàn tay đang quấn cương ngựa của mình, ra hiệu cho Trần Tinh xem nhẫn.
"Ngươi còn đeo chứ?" Thác Bạt Diễm hỏi.
"Hức, còn." Trần Tinh bắt đầu rập rờn cảm thấy có gì đó sai sai, Thác Bạt Diễm nhiệt tình với mình quá mức, không phải nhất kiến chung tình luôn rồi chứ? Chỉ không biết Thác Bạt Diễm đối với ai cũng vậy, hay chỉ như thế với cậu.
Tính tình Thác Bạt Diễm không hề giống người Tiên Ti chút nào, trái lại giống người Hung Nô hơn, nói chuyện chưa bao giờ quanh co lòng vòng, lại hỏi: "Vì sao ngươi lại đi theo Đại Thiền Vu? Hai người có quan hệ gì?"
Hắn không hỏi còn may, vừa hỏi xong, Trần Tinh rốt cuộc nhịn hết nổi, thò tay từ cửa sổ xe ngựa, kéo vạt áo Thác Bạt Diễm: "Ngươi hãy nghe ta nói, nghe ta nói thật tỉ mỉ ..."
Vì vậy Trần Tinh kể cho Thác Bạt Diễm nghe từ đầu chí cuối quá trình mình làm sao quen biết Hạng Thuật, Thác Bạt Diễm nghe xong thì ngỡ ngàng, cuối cùng cũng tới cửa Công Tào, bèn gật đầu với cậu. Quan viên Công Tào vừa thấy Thác Bạt Diễm đến thì dồn dập hành lễ, hai người tới nơi lưu trữ tài liệu cứ như vào chốn không người.
"... Cho nên," Trần Tinh nói, "Hiện giờ ta phải điều tra cho rõ vấn đề quan thự biến động."
"Thì ra là vậy." Thác Bạt Diễm như đang suy tư, lại cười nói, "Còn tưởng ngươi là người nhà của Đại Thiền Vu, có người còn bảo, hắn cùng người Hán là ... ờm."
"Là cái gì? Ờm ..." Trần Tinh vừa mở miệng, lập tức nhận ra có lẽ Thác Bạt Diễm định nói "Tưởng rằng ngươi là tức phụ của Đại Thiền Vu", để tránh cho lúng túng, hai người đều không lên tiếng.
Dưới sự thống trị của Phù Kiên, triều đình vẫn tiếp tục dùng chế độ Tam Tỉnh thời Tấn, chính sự thì giao cho sáu Thượng thư Lại Bộ, Điện Trung, Ngũ Binh, Điền Tào, Độ Chi, Tả Dân. Lại Bộ phụ trách việc thăng giáng quan viên; Điện Trung phụ trách quản lý đế gia và cung đình, thờ cúng và các nghi lễ khác; Ngũ Binh là bộ môn chuyên về trưng binh khai chiến.
Điền Tào phụ trách ruộng, đất, thủy lợi, thủ tục xây dựng cả nước; Độ Chi chỉ quan tâm tài chính; Tả Dân thì chủ quản lao dịch, tất cả chính vụ liên quan đến nhân khẩu lưu động. Sáu thượng thư thống lĩnh mười lăm Tào, mỗi Tào có Lang trung, phụ trách các việc chính sự có to có nhỏ.
Công Tào mà Trần Tinh tới, tức là quan nha tương ứng được xây thêm khi Trường An, Lạc Dương, v. v ... kiến thiết lại thành thị. Dạo ấy ngoại trừ võ quan trong triều, phần lớn quan văn thuần một sắc người Hán, văn bản qua lại cũng dùng toàn chữ Hán. Triều đình không phải không muốn dùng người Hồ, ngặt nỗi từ xưa tới giờ, đệ tử quan gia Ngũ Hồ chỉ biết phá hoại, nói tới vấn đề trị quốc thì rặt một đám dốt đặc cán mai.
Văn tự không thống nhất, xem cũng xem không hiểu, hễ ầm ĩ sẽ không nhịn được mắng đối phương là mọi rợ. Một đám người man cãi vã không được việc, cuối cùng vẫn hết cách, đành xin giúp đỡ từ người Hán.
Từ bé Phù Kiên đã đọc sách thánh hiền, lòng luôn hướng về thịnh thế thi thư của Trung Nguyên, biết mặc dù người Hồ dựa vào vũ lực hùng mạnh xưng bá phương Bắc, song chưa hẳn có thể dài lâu. Huống chi đánh giặc cần thiên thời địa lợi nhân hòa, ai thắng ai thua thật khó mà nói. Cũng chỉ vì lối sống hoang dâm thối nát của triều đình nhà Tấn nên người Hán mới bị đẩy đến cục diện thua yếu này.
Chứ nếu luận về hành quân đánh giặc, người Hán vẫn rõ ràng đâu ra đó, bắt đầu từ Tần Trang Công đánh bại Tây Nhung cứu Chu Vương thất, rồi đến thời Lưỡng Hán, hay triều Tào Ngụy, lần nào cũng đánh cho các tộc tái ngoại khóc cha gọi mẹ, hễ nghe tên Lý Quảng, Vệ Thanh, Hoắc Khứ Bệnh, v. v ... thì lập tức rẽ ngay sang đường khác.
Cũng chính vì vậy, Phù Kiên mới ra nghiêm lệnh, lệnh cho tất cả Hồ tộc tái ngoại bỏ phong tục Hồ, đọc sách người Hán, bằng không quanh đi ngoảnh lại vẫn là vượn đội mũ người, phải cấp tốc thống nhất thiên hạ nhân mấy chục năm người Hán tạm thời vô lực phản kháng, không thì đợi khi chủ nhân Trung Nguyên lấy lại tinh thần, kết cục ra sao ngược lại khó mà nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!