Chung Dập đột nhiên cảm thấy sững sờ.
Gió đang thổi yếu hơn lúc nãy.
Sóng biển cũng dần trở nên dịu hơn.
Mặt nước biển bị ánh hoàng hôn mạ lên một lớp cam xám nhạt, nhưng Chung Dập lại cảm giác sống lưng mình lạnh toát.
Bởi vì trong trí nhớ của anh, ban nãy dưới gốc dừa rõ ràng không hề có ai.
Bản thân chỉ thất thần mới có bảy, tám phút gì thôi, mà một con shiba inu đen đột nhiên biết mất.
Sau đó dưới gốc cây xuất hiện một Khổng Tam Đậu tóc tai cả người ướt đẫm như vừa mới bơi xong.
Chung Dập tự hỏi không biết mắt mình có gì không ổn không.
Sau đó anh nghĩ lại, cảm thấy có lẽ mình mất tập trung quá lâu rồi.
Con chó kia...! có lẽ là bị chủ nhân xách về trong khoảng thời gian này.
Sau đó bản thân mình không chú ý tới động tĩnh phía sau cho nên Khổng Tam Đậu xuống biển bơi mình cũng không để ý.
Chung Dập luôn cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng anh lại không nói được là không đúng chỗ nào.
Cô nàng Khổng Tam Đậu này cả ngày hôm nay đã nói với Dung Miên là muốn đi bơi.
Có lẽ là người ta bơi ở gần đây trong chốc lát mà mình không phát hiện ra thôi.
Nhưng không biết vì sao, trong lòng Chung Dập vẫn có chút sợ hãi.
Anh quay đầu lại nhìn thì thấy Khổng Tam Đậu đang vui vẻ cầm theo ấm nước của mình đi về khách sạn.
Chung Dập hít một hơi thật sâu, nghĩ thầm chắc là bản thân suy nghĩ nhiều quá rồi.
Bây giờ việc khiến anh phiền lòng hơn cả đó là con người tên Dung Miên kia.
Dung Miên có vẻ quyết tâm phải cung cấp một dịch vụ gì đó cho Chung Dập.
Thật ra trình độ hôn môi như thế này Chung Dập vẫn có thể tiếp thu được.
Thế nhưng trải qua lần cắn miệng kia, Dung Miên lại nghĩ dường như Chung Dập không thích hôn môi.
Nhưng Chung Dập bây giờ không thể trực tiếp nói với Dung Miên rằng "tôi thích em hôn tôi lắm xin em hãy hôn tôi nhiều hơn nữa đi".
Cho nên tình huống giữa hai người bây giờ trở nên có một chút khó xử.
Quả nhiên, ngày hôm sau ở phim trường Dung Miên lại là bộ dáng muốn nói lại thôi.
Cảnh quay của Dung Miên kết thúc sớm hơn Chung Dập.
Sau khi thay quần áo xong, thiếu niên ngoan ngoãn ngồi chờ ở bên ngoài, lặng lẽ nhìn Chung Dập vẫn đang còn quay phim.
Thẩm Nghiên rất quý cậu, lấy mấy cái cục thạch trái cây từ trong túi lễ vật của Nghiên Nghiên ra cho Dung Miên ăn.
Sau khi hai người nói chuyện phiếm một hồi, Thẩm Nghiên rời đi.
Dung Miên tiếp tục ngồi bên ngoài chờ Chung Dập.
Cậu cảm thấy buồn chán.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!