Chương 50: (Vô Đề)

"Ôi cô bé, món quà này được làm bằng gỗ cẩm lai, chỉ riêng gỗ thôi đã đắt lắm rồi! Cái mà cháu nhìn thấy chỉ là một trong phần triệu cái, không biết trước đó đã có bao nhiêu cái bị làm hỏng rồi.

Không chỉ người Trung Quốc chúng ta, mà Thái Lan cũng là nước tôn sùng Phật giáo, ai mà không tôn trọng các vị thần và chư Phật từ tận đáy lòng đâu? Không làm bằng đồ tốt nhất, làm sao dám mang ra ngoài bán!

Việc kinh doanh này là sự chân thành, cháu thành tâm muốn mua, chú cũng sẽ thành tâm bán cho cháu, chú sẽ không bán cho những người không thật lòng yêu thích những món đồ này đâu!

"Chu Dần Khôn nghe xong thì liếc nhìn Chu Hạ Hạ. Quả nhiên, con bé này lại bị thuyết phục rồi. Chu Hạ Hạ chân thành nói với ông chủ đây là quà cô tặng ông nội cô, cô thành tâm 100%, nhưng giá có hơi đắt, cô muốn hỏi ông chủ xem có thể để cho cô rẻ hơn một chút được không. Ông chủ khó hiểu:"Cô bé, giảm giá thì chẳng phải lòng thành cũng giảm sao? Tặng quà sinh nhật cho ông, cháu là hi vọng ông ấy sống lâu trăm tuổi phải không? Vậy làm sao mà giảm giá được?

Làm vậy sẽ xui xẻo nha.

"Hai câu cuối cùng này càng thành công lừa được Chu Hạ Hạ, cô quay lại nhìn người đàn ông chưa từng lên tiếng bằng ánh mắt chân thành. Người đàn ông đứng thẳng người, ngoắc ngoắc ngón tay với cô. Cô lập tức đi tới. Chu Dần Khôn đùa cợt nói:"Muốn mua thật sao?

"Thứ đó rõ ràng không đáng giá. Nhưng Hạ Hạ nghiêm túc gật đầu. Cô ngay từ cái nhìn đầu tiên đã yêu thích nó, ý nghĩa cũng tốt, chỉ vì nó quá đắt mà không tặng cho ông nội thì lại quá có lỗi với ông."Chú út, tiền này là cháu mượn, cháu sẽ trả lại cho chú cùng với số tiền làn trước cháu nợ chú.

"Cô nghĩ ba mẹ cô sẽ đến đây sớm thôi, sau đó ba cô sẽ giúp cô trả số tiền đó. Lần này anh không làm khó cô nữa, anh lấy ra một xấp đô la Mỹ, ông chủ đứng bên cạnh cầm máy tính:"Một nghìn hai trăm mười hai đô la Mỹ*."

*1.212 Đô la Mỹ: 30.100.020 VNĐ

Chỗ tiền này của Chu Dần Khôn toàn là mệnh giá một trăm, ngay cả một đồng tiền lẻ cũng không có, Chu Hạ Hạ cẩn thận đếm mười ba tờ đưa cho ông chủ, sau đó gấp tiền lẻ còn thừa nhét lại vào tay anh, lại như thể đã làm được điều gì đó quan trọng, cô ngẩng đầu lên mỉm cười với Chu Dần Khôn:

"Ông nội nhất định sẽ thích."

Trong khi ông chủ gói đồ trang trí lại, Chu Hạ Hạ chọn một số bộ quần áo và quần dài làm bằng chất liệu mỏng ở quầy hàng bên cạnh, giá cũng rẻ, có lẽ cô sợ Chu Dần Khôn sẽ thiếu kiên nhẫn nên toàn bộ quá trình lựa chọn không mất quá năm phút.

Chọn được nửa đường, cô chỉ vào áo sơ mi và quần nam đang treo cùng nhau, hỏi anh có muốn mua không.

Có lẽ là do mới nhận được lợi ích từ anh cho nên thái độ còn rất nhiệt tình.

Chu Dần Khôn đút một tay vào túi, xoa xoa tờ giấy trước đó anh tùy tiện nhét vào. Anh nhìn Chu Hạ Hạ mang theo một túi quần áo trở lại, sau đó cẩn thận nhận lấy món đồ trang trí trong tay ông chủ, cuối cùng tự nhiên nói:

"Chú út, chúng ta về đi?"

Chu Dần Khôn nhìn cô một vòng từ trên xuống dưới.

Chu Hạ Hạ này tuổi còn trẻ mà đầu óc đã không tốt, chắc hẳn đã quên mất ở tháp Sathorn chút nữa là anh đã ném chết cô, còn quên luôn mới đây ở khách sạn Pattaya xém nữa là bị bóp chết?

Hay là... cô chỉ giả vờ, trước tiên xây dựng mối quan hệ tốt với anh, sau đó đợi Chu Diệu Huy đến thì chạy đi mách lẻo.

Lúc về, Chu Hạ Hạ đi phía trước, Chu Dần Khôn đi theo sau.

Cô vừa bước vào, người đàn ông đi sau đã nghe thấy tiếng cười sảng khoái của ông cụ.

Chu Dần Khôn vừa vào cửa hàng đã nghe thấy Hạ Hạ nói:

"Ông nội, cháu và chú cùng nhau mua cái này đấy. Chúc ông sức khỏe và trường thọ! Sống đến một trăm năm mươi tuổi!"

"Ôi, một trăm năm mươi tuổi là thành lão yêu tinh rồi, thật đáng sợ, cũng không cần sống lâu như vậy đâu."

Ông nội!

Chu Dần Khôn nhìn thấy mái tóc nhỏ của Chu Hạ Hạ dựng đứng hết cả lên.

Lại nhìn sang Tái Bồng, ông đã đặt chiếc quạt hương bồ trong tay xuống, cầm bức tượng thọ tinh kia mãi không buông tay, ông cười nói:

"Được rồi, nghe Hạ Hạ, sống đến một trăm năm mươi tuổi, còn đến tám mươi lăm năm nữa, khi đó con của cháu cũng đã có cháu bế rồi."

Ông cụ ngẩng đầu nhìn thấy Chu Dần Khôn đi vào, hiếm khi không bị ông cụ mắng:

"Lại đây ngồi quạt đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!