Còn chưa đợi cô kịp mở miệng, hai người quỳ trên mặt đất nhìn thấy ông chủ A Khẳng đang đứng, còn cô lại ngồi bên cạnh Chu Dần Khôn, bọn họ sợ đến mức khóc không thành tiếng, nói năng lộn xộn xin tha.
Tiếng kêu sợ hãi xen lẫn tiếng Thái mơ hồ, cả hai đều bị đánh rất nặng, nước bọt lẫn với máu không ngừng chảy ra khi họ nói chuyện, Chu Dần Khôn cau mày ghét bỏ: Chậc.
A Diệu vẻ mặt bình thản lấy ra một con dao găm, đi đến phía sau người đàn ông, tóm lấy cổ họng của người nọ, Chu Hạ Hạ còn không kịp nhìn thấy con dao găm được đưa vào miệng như thế nào, ngay sau đó một cục thịt đẫm máu rơi ra khỏi miệng, người đàn ông đau đớn nhưng không thể hét lên nổi, chỉ là có rất nhiều máu chảy ra từ miệng anh ta.
Sau đó hàm của anh ta bị kéo lại, buộc anh ta phải ngậm miệng, máu trào ra từ khóe miệng, cổ họng liên tục phát ra những tiếng ư ử. Người đàn ông không dám nói nữa, đau đớn che miệng, toàn thân co giật.
Chu Hạ Hạ chưa từng nhìn thấy cảnh tượng như vậy bao giờ, cô sợ hãi nghẹn họng, sắc mặt tái nhợt, nhìn thấy A Diệu hất hất vết máu trên con dao găm, lại nắm quai hàm của cậu thiếu niên kia.
Chu Hạ Hạ mở to mắt, buột miệng nói: Chú út!
Tiếng gọi này khiến A Diệu dừng lại, nhìn sang.
Chu Dần Khôn cũng quay đầu nhìn sang.
"Vẫn... vẫn là nên đưa đến đồn cảnh sát đi." Giọng cô run run.
Theo cô, đây là cách duy nhất để trừng phạt người xấu mà cô nghĩ ra, tất cả giáo viên trong trường đều dạy như vậy, mà những bài giảng cô từng tham gia dành cho học sinh cấp 2 cũng dạy điều này.
Lời này thực sự khiến Chu Dần Khôn bật cười, anh vỗ vỗ chỗ bên cạnh: Lại đây.
Chu Hạ Hạ sao dám đến gần anh như vậy, nhưng người dưới đất vừa mở miệng nói trước đã bị cắt lưỡi, bây giờ anh bảo cô qua đấy, nếu cô không qua, liệu cô có bị như họ không?
Đầu lưỡi không hiểu sao tự nhiên đau nhức, Hạ Hạ ngoan ngoãn đứng dậy.
Cô vừa ngồi xuống, Chu Dần Khôn liền ngửi thấy một mùi hương trái cây nhàn nhạt. Anh liếc nhìn đĩa trai cây trống trơn trên bàn, cô đã ăn hết cả đĩa trái cây, chẳng trách lại có mùi trái cây.
Chu Hạ Hạ chỉ ngồi trên một phần nhỏ trên ghế sofa, nhưng cô vẫn ngồi rất ngay ngắn, hai chân khép lại, hai tay đặt trên đầu gối, có lẽ vì căng thẳng nên hơi siết chặt nắm tay.
"Cháu nói muốn đưa bọn họ đến đồn cảnh sát? Phó Cục trưởng của đồn cảnh sát đang ngồi đây. Hay là cháu hỏi anh ta tiếp theo nên làm gì đi?"
Chu Dần Khôn nhìn bộ dáng run rẩy của cô, tùy tiện sờ sờ đầu cô, nhân tiện còn xoay đầu cô lại.
Chu Hạ Hạ cuối cùng cũng nhớ ra người này là ai.
Cách đây rất lâu, cô đã nhìn thấy người này từ xa trong một buổi tọa đàm ở trường. Cô không nhớ lúc đó ông ấy có phải là phó Cục trưởng hay không, nhưng cô còn nhớ chủ đề của bài giảng là phổ biến luật pháp của Thái Lan và hệ thống làm việc của cảnh sát, khi đó Tụng Ân thậm chí còn nói với vẻ ngưỡng mộ rằng cậu cũng sẽ trở thành một sĩ quan cảnh sát trong tương lai.
Không biết thì không sao, nhưng bây giờ biết rồi, cô còn biết Cục trưởng của đồn cảnh sát đang nói chuyện buôn bán ma túy với Chu Dần Khôn.
Người đàn ông bên cạnh nhìn thấy vẻ mặt khó tin đến choáng váng của cô thì cảm thấy rất thú vị.
Anh cũng liếc nhìn Ngô Bang Kỳ hỏi:
"Anh Ngô nghĩ nên làm thế nào đây?"
Đối với Ngô Bang Kỳ, thân phận cảnh sát hay công việc kinh doanh tương lai của anh ta cái nào quan trọng hơn? Không cần nghĩ cũng biết.
"A Khôn, chuyện nhỏ như vậy cần gì phải hỏi."
Ý là địa bàn của ai thì người đó có quyền.
Chu Hạ Hạ không thể tin được đây mà là lời nói của một cảnh sát, thậm chí còn là phó Cục trưởng. Còn có những cảnh sát mà cô từng nhìn thấy ngoài đời và trên TV kia, chẳng lẽ hình tượng huy hoàng và uy nghiêm chỉ là vẻ bề ngoài, mà bên trong thực chất lại là như thế này?
Sao có thể...
Cô không khỏi sợ hãi, nếu như hôm nay cô may mắn trốn thoát nhưng lại gặp được cảnh sát thay vì chú út của mình, liệu họ có giúp cô không? Nếu như ông chủ của Bất Dạ Thành đưa cho họ một chút lợi ích, cảnh sát có khi còn đem chuyện này áp xuống?
Tất cả những gì cô phải chịu đựng, kết cục khốn khổ của cô thế mà trở thành thứ mà người ta gọi là chuyện nhỏ?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!