Hạ Hạ không tin được những gì cô vừa nhìn thấy, chẳng lẽ đây... là ảo giác sau ca phẫu thuật?
Cô mở miệng, thậm chí không dám gọi ra cái tên trong lòng. Nhưng cô không thể điều khiển được đôi chân của mình, vô thức muốn chạy về phía bên kia.
Đúng lúc này, một chiếc ô tô màu đen dừng lại trước mặt cô, chặn trước mặt.
A Diệu ấn cửa sổ hành khách xuống, nói: Lên xe.
Lúc nhìn thấy anh ta, trong lòng Hạ Hạ đột nhiên co rút, lúc cô nhìn lại, bên kia đã trống rỗng, không có bóng dáng ai cả.
Cô giật mình rồi mở cửa xe bước vào.
A Diệu thấy vẻ mặt cô không tốt nên cũng không nói gì, anh ta nhấn ga lái xe ra khỏi bãi đậu xe của bệnh viện hướng về phía biệt thự nhỏ.
Khi xe chạy ra khỏi bệnh viện, Hạ Hạ không khỏi nhìn gương chiếu hậu, nhưng cô lại không nhìn thấy bóng dáng vừa rồi. Có vẻ như... thực sự là ảo giác.
Cô tuyệt vọng cúi đầu.
Sau đó nhìn thấy bàn tay phải vẫn đang nắm chặt, ánh mắt hơi động, suýt chút nữa quên mất trong lòng bàn tay còn có một viên kẹo.
Viên kẹo và hình dáng đó cùng lúc xuất hiện.
Trái tim vốn đã mất mát của cô lại bắt đầu đập nhanh hơn.
Cho đến khi chiếc xe màu đen hoàn toàn rời khỏi bệnh viện, Hứa Gia Vĩ mới bước ra sau một chiếc xe thương mại cỡ lớn trong bãi đậu xe. Hắn nhìn nơi Hạ Hạ vừa đứng, trái tim đập mạnh.
Không giống như Hạ Hạ, hắn đã sớm chắc chắn cô sẽ ở đây.
Những ngày này, hắn liên tục thay đổi nơi ở và theo dõi chuyển động của biệt thự từ nhiều vị trí khác nhau. Hắn nhìn thấy cô nhiều lần đi ra ngoài, hắn biết mọi hành động của cô, biết có người theo dõi từng nơi cô đi.
Dù chưa tìm được cơ hội đến gần cô nhưng hắn đã quen với việc nhìn thấy cô mỗi ngày.
Cuối cùng hắn cũng tìm được cơ hội để gửi tin nhắn cho cô trong bệnh viện. Hắn vốn tưởng bản thân có thể bình tĩnh đối mặt, nhưng không ngờ chỉ cần nhìn qua một cái cũng khiến hắn gần như mất hết bình tĩnh.
Anh thấy rõ vẻ mặt kinh ngạc của Hạ Hạ lúc đó.
Trên đời này, thật sự có những người không bao giờ thay đổi, luôn ấm áp và quan tâm như vậy.Lúc Hạ Hạ quay lại, Chu Dần Khôn đang nghe điện thoại. Nghe thấy tiếng cửa mở, anh theo thói quen nhìn về phía đó.
Nhưng hôm nay, cô không nói Cháu về rồi như mọi khi mà không nói một lời đi thẳng lên lầu.
Nói sau đi. Người đàn ông cúp điện thoại, nhìn A Diệu đang đi theo:
"Ai chọc tức con bé vậy?"
A Diệu nhìn bóng dáng biến mất ở góc cầu thang, thành thật nói:
"Hôm nay cô ấy bị hạ đường huyết ở bệnh viện, nói là do sáng dậy quá sớm lại chưa ăn sáng đầy đủ nên cần nghỉ ngơi thật tốt."
Chu Dần Khôn ném điện thoại lên bàn, đứng dậy đi lên lầu.
Có phải là do ăn ngủ không đủ đâu, rõ ràng là do đi sớm về muộn, cuối cùng thì cơ thể gầy gò cũng sụp đổ. Nếu không dạy cho cô một bài học, sớm muộn gì cô cũng gục trên công trường tồi tàn đó.
You"ll also like
[BHTT] [EDITED] [HOÀN] Điên cuồng lún sâu...
166K11.9K
Tác phẩm: Điên cuồng lún sâu
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!