Mười giờ tối, trên du thuyền sang trọng ở cảng Pattaya, có tiếng cụng ly giữa bữa tiệc ồn ào.
"A Khôn, rượu này là anh Ngô đích thân chọn đấy." Tháp Tang bán khỏa thân, chỉ mặc một chiếc quần đùi hoa, trên mặt còn có hai vết son, vừa rót rượu vừa nói.
Chu Dần Khôn liếc nhìn anh ta.
"Tôi nghe nói ngài Chu cũng có một xưởng rượu ở Pháp. Loại rượu này trong mắt các chuyên gia cũng không tính là hiếm lạ gì."
Người đàn ông lên tiếng đang ngồi bên trái Chu Dần Khôn, giữa bọn họ đặt một bàn rượu nhỏ, Tháp Tang quỳ ở giữa rót rượu, sau khi rót xong, ông ta nhanh nhẹn bước sang một bên, đứng cùng với A Diệu.
Ngô Bang Kỳ khoảng chừng 50 tuổi, cởi bỏ đi bộ đồng phục cảnh sát quốc gia, trông không còn nghiêm túc như trong các bản tin. Người này mang trong mình hai dòng máu Trung Hoa và Thái Lan, thừa hưởng nước da ngăm đen của cha người Thái và tính cách lanh lợi của mẹ người Trung.
Ông ta hơi mập nên không có vẻ yếu ớt, trên đầu còn không có một sợi tóc bạc nào.
Mặc dù không ai ở đây biết người này chính là Phó Cục trưởng Cục cảnh sát Quốc gia Thái Lan, Thượng tướng Ngô Bang Kỳ nổi tiếng với tính cách công chính liêm minh, nhưng chỉ cần nhìn vào mắt ông ta, sẽ có cảm giác như cần cổ đang bị bóp nghẹt bằng súng của cảnh sát.
Là người trung gian, Tháp Tang không dám đắc tội với một quan chức cấp cao như Ngô Bang Kỳ, càng đừng nói đến một kẻ điên như Chu Dần Khôn, trước khi nói chuyện hắn đều phải cân nhắc nghĩ kỹ lưỡng lời nói, nhưng không ngờ vậy mà vẫn đắc tội với người ta.
Trong hai người này, ai phật lòng thì người chịu khổ chính là Tháp Tang.
Ngô Bang Kỳ vừa mở miệng, Tháp Tang vội vàng ngậm miệng, không dám nói thêm một câu nào.
Vốn tưởng là Chu Dần Khôn có thể hài lòng khi nghe được lời khen của Ngô Bang Kỳ, vừa lúc cũng thuận tiện nói qua chuyện chính sự, nhưng mà ai ngờ anh nghe xong thế mà lại chế nhạo:
"Tôi có một nhà máy rượu ở Pháp anh Ngô cũng biết à."
Tháp Tang thầm nghĩ trong lòng, Ngô Bang Kỳ này đã bí mật điều tra lai lịch của Chu Dần Khôn. Nếu đã đi điều tra người ta rồi sao còn chạy đi nói cho người ta biết? Đây không phải rõ ràng là đang khiêu khích hắn sao? Tháp Tang bình tĩnh lùi lại hai bước.
Nhìn thấy vẻ mặt cười cho có của Chu Dần Khôn, Ngô Bang Kỳ hào phóng thừa nhận:
"Có một câu nói của người Trung Quốc xưa, biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng."
Ồ. Những ngón tay thon dài sạch sẽ của người đàn ông vuốt ve mép ly rượu, chậm rãi nói:
"Ngài Ngô coi tôi là kẻ thù sao?"
Ngô Bang Kỳ cầm ly rượu, chạm vào ly rượu của Chu Dần Khôn, nói đùa:
"Hợp tác thành công đương nhiên là bạn bè, nhưng không thành công thì chẳng phải là kẻ thù hay sao?"
Vẻ mặt Tháp Tang xanh mét vì sợ hãi, đây là uy hiếp. Ngô Bang Kỳ ỷ vào thân phận Phó Cục trưởng mà đe dọa Chu Dần Khôn. Người điên này tính cách như thế nào? Tính khí ra sao? Từ trước đến nay đều là hắn uy hiếp người khác, từ khi nào mà người khác lại dám uy hiếp hắn?
Lời nói thì có vẻ như đùa giỡn này cũng khiến cả du thuyền nồng nặc mùi thuốc súng.
Trái tim Tháp Tang gần như nhảy lên trên cổ họng, mồ hôi lạnh toát ra, ông ta lẩm bẩm trong lòng, không nên dính líu đến cái vũng bùn này, nhưng ông ta cũng biết chuyện này ông ta không thể không liên quan.
Lúc nhìn A Diệu đứng bên cạnh, hắn thế mà vẫn không có biểu cảm gì, chỉ là từ phần thắt lưng có thể nhìn thấy hình dáng một khẩu súng.
Tháp Tang biết một chút về A Diệu, hắn đã đi theo Chu Dần Khôn từ rất lâu, người này cực kỳ trung thành và nghe lời, cho dù bây giờ Chu Dần Khôn bảo hắn đi giết vua Thái Lan, có lẽ A Diệu cũng sẽ không ngần ngại dù là một giây.
Cho nên nếu thật sự xảy ra chuyện gì, hắn nhất định sẽ ra tay với Ngô Bang Kỳ. Nhưng Ngô Bang Kỳ không thể chết được, nếu như hôm nay ông ta chết thì tất cả mọi người trên du thuyền đều không thể thoát tội.
Ông ta lại run rẩy nhìn Chu Dần Khôn, hy vọng hôm nay anh sẽ không phát điên.
Trước mắt Chu Dần Khôn trông vẫn khá bình thường, thậm chí khóe môi còn hơi nhếch lên, so với lúc không cười còn đẹp hơn.
Một tiếng cạch vang lên, ngọn lửa của chiếc bật lửa bùng lên khiến Tháp Tang không tự chủ được run lên, ông ta thấy Chu Dần Khôn châm một điếu thuốc, rít một hơi rồi thong thả thổi ra một vòng khói tròn trịa.
*Bắn O á mấy cưng, quá là đỉnh òi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!