*RoyalGarden Plaza: Quảng trường vườn hoa Hoàng gia Pattaya
"Kể cậu nghe, người muốn mua hàng của cậu cũng không phải là tôi, người buôn bán lẻ tẻ như tôi làm sao có thể có được nhiều tiền như vậy chứ. Nhưng người nhờ tôi là người có tiền, ông ta đủ để chi trả số tiền lớn, lấy về thứ hàng tốt nhất. Dù sao thì chúng ta trước đây cũng từng ở Myanmar—"
"Chậc, nói thẳng vào vấn đề chính đi."
Tạp Na đút trái cây vào miệng anh, Chu Dần Khôn cắn một miếng, vừa ngọt vừa mát, bây giờ anh chỉ muốn thưởng thức cảnh đẹp mà thôi.
"Là Ngô Bang Trực, hắn ta muốn tôi đứng giữa làm trung gian."
Cái tên quen quen, Chu Dần Khôn hai giây sau mới nhớ lại là ai:
"Hắn ta là gì của Ngô Bang Kỳ?"
Thượng tướng Ngô Bang Kỳ, phó cục trưởng cục cảnh sát Quốc gia Thái Lan.
"Là em trai của hắn, Ngô Bang Kỳ có tận ba người em trai, người này là nhỏ nhất. Trong tay hiện tại đang có một cộng ty hoá chất, công việc khó khăn, là người kém cỏi nhất trong bốn anh em. Nhưng lại dùng thân phận như vậy mà làm ăn, đúng là"dựa vào đại thụ hưởng bóng mát
". À, mà cái vỏ rỗng của cái công ty kia cũng kiếm được kha khá, hiện tại muốn hợp tác với cậu, muốn thu lợi nhiều hơn nữa."
"Ngô Bang Kỳ biết chuyện này không?"
Bên khi khựng lại một phút, không dám nói gì.
"Con mẹ nó bị điên sao? Gió thổi hướng nào còn không biết mà đã liên hệ với tôi?"
Chu Dần Khôn không kiên nhẫn:
"Cút cút, kêu thằng nhóc đó ngoan ngoãn ở nhà uống sữa đi."
"Đừng đừng đừng mà, A Khôn, nghe tôi nói đã! Ngô Bang Trực và Ngô Bang Kỳ là cùng một mẹ sinh ra, có cậu ta thì cậu còn cần lo lắng cái gì nữa?
Bếu có sơ suất gì, không phải Ngô Bang Kỳ mới là bia ngắm tốt nhất sao, hắn cũng sẽ không để mặc em trai hắn gặp nạn đâu, chẳng phải cuối cùng cũng phải che chở sao.
Miếng thịt béo này còn chẳng phải là đưa tới tận cửa còn gì?Được rồi, được rồi, bớt nói nhảm lại, Ngô Bang Kỳ là người như thế nào tôi hiểu rõ hắn hơn ông, Chu Diệu Huy nhiều lần muốn kết thân với hắn, nhưng lăn lộn hai năm trời cũng chẳng cho ra cái kết quả chó má nào, em trai hắn làm xằng làm bậy chẳng lẽ hắn lại không biết?Ừ, hắn ta cũng biết rồi, thế mà sao vẫn không gọi điện uy hiếp tôi nhỉ. Tôi cũng đã qua lại với em trai hắn một tuần rồi, Ngô Bang Kỳ muốn cảnh cáo tôi, đã có thể cảnh cáo tám trăm lần, vậy mà hắn ta vẫn giữ im lặng!
"Tháp Tang ở bên kia thần bí nói:"Nghe nói Ngô Bang Kỳ sắp rớt đài rồi, hắn có ở Thái Lan hay không cũng không quan trọng, trước khi hắn đi, có lẽ sẽ thừa dịp kiếm một chút tiền, điều này nghe có vẻ hợp lý.
"Tin tức này mới mẻ, Chu Dần Khôn vòng tay ôm lấy eo thon của Tạp Na, thưởng thức trái cây cô ta đút cho, đầu ngón tay nghịch nghịch mái tóc dài đến thắt lưng của cô ta:"Muốn làm cũng được, nói Ngô Bang Kỳ đến nói chuyện trực tiếp với tôi.
Nếu hắn ta cứ núp sau lưng Ngô Bang Trực, vậy kiện hàng này không cần bàn nữa.A...
"Bên kia nghe có chút khó xử:"A Khôn, hắn ta vẫn còn chưa rớt đài mà."
Chu Dần Khôn trực tiếp cúp máy.
Ba ngày sau, Tháp Tang gọi lại nói rằng Ngô Bang Kỳ đã đồng ý. Nhưng hắn ta hiện không ở Bangkok, giờ đang ở Pattaya để tham gia hội nghị thượng đỉnh liên minh chống khủng bố.
Không sao, dù sao Chu Dần Khôn cũng chán ở lại đảo Samet rồi, ngày hôm sau liền mang A Diệu rời khỏi Pattaya.Buổi bán hàng từ thiện của trại hè được tổ chức tại Royal Garden Plaza ở Pattaya.
Cờ của các trại hè từ thiện được treo xung quanh các trung tâm thương mại, học sinh tham gia hoạt động có thể làm đồ thủ công tại các cửa hàng thủ công được thiết lập trong các cửa hàng trong trung tâm thương mại, sau đó mang các sản phẩm thủ công, đồ ăn hoặc đồ uống được làm ra các gian hàng bên ngoài.
Hạ Hạ bán là cơm bento do chính cô làm, cô thậm chí còn tự mình gấp và trang trí hộp bento thân thiện với môi trường, mỗi hộp đều có những lời chúc được viết bằng tiếng Thái, còn có một nhãn dán nhỏ làm con dấu.
Gian hàng của cô hướng ra bãi biển, phần lớn những người đến mua bento của cô đều là khách du lịch, nhờ chiếc tủ lạnh nhỏ do ban tổ chức cung cấp nên tất cả bento trái cây của cô đều nhanh chóng bán hết, may mắn bây giờ không phải là tháng nóng nhất ở Thái Lan.
Hạ Hạ đứng canh vài hộp cơm trưa còn lại, lau mồ hôi trên thái dương rồi đẩy những hộp cơm bento đang phơi nắng ra dưới bóng râm.
Lúc này, xe ăn của trại hè đã đến, mỗi học sinh tham gia hoạt động sẽ được nhận một bữa trưa đặc biệt dinh dưỡng. Hạ Hạ đứng dậy nhận bữa trưa từ giáo viên, cô tươi cười nói lời cảm ơn bằng tiếng Thái.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!