Sau khi Chu Hạ Hạ được truyền dịch, sức khỏe của cô đã tốt hơn rất nhiều.
Sau khi về đến nhà, cô nhốt mình trong phòng, gọi đi gọi lại vào số của Tụng Ân nhưng không có ai bắt máy. Cô ngồi trên chiếc giường nhỏ của mình, bên cạnh vốn là có một cốc nước ấm, nhưng lúc này nó lại hoàn toàn nguội lạnh.
Chu Hạ Hạ từ bỏ việc gọi điện, cô cầm điện thoại trong tay cân nhắc câu chữ, chỉnh sửa tin nhắn rồi gửi đi. Trên đó là lời xin lỗi và sự quan tâm của cô dành cho Tụng Ân, cô còn dặn cậu không nên ăn xoài, vì Tụng Ân thích xoài nhưng lại bị dị ứng với xoài.Chiếc điện thoại di động nhỏ màu đen đặt bên cạnh tách trà bằng sứ màu trắng, âm thanh rung dài chuyển thành rung ngắn, thu hút người ngồi bên cạnh nhìn sang.
Một bàn tay không còn trẻ nữa nhấc máy lên, những nếp nhăn trên mu bàn tay đã che đi vết sẹo ban đầu. Nhìn nội dung tin nhắn, nhìn thấy những lời nói trẻ con chân thành và ấm áp đó, Thác Sa tắt máy, đặt sang một bên.
"Con bé đó là một đứa trẻ ngoan."
Đúng vậy. Bên cạnh có người trả lời:
"Cô Hạ Hạ cũng được bảo vệ rất tốt, lại lớn lên cùng Tụng Ân, bọn họ còn rất thân thiết."
"Đáng tiếc con bé lại lớn lên trong một một gia đình như vậy, Tái Bồng và A Huy sớm muộn cũng không thể kiểm soát được kẻ điên đó, Chu Hạ Hạ này, đến lúc đó cũng sẽ không còn được yên ổn. Bởi vì Chu Dần Khôn, Tụng Ân không thể kết giao với con bé nữa."
Thác Sa cầm chuỗi hạt trong tay:
"Chuyện tôi nói cậu làm, hiện tại sao rồi?"
"Chu Dần Khôn vẫn đang ở Bangkok. Tôi không rõ ngày hôm qua hắn đến Patpong gặp ai, hình như đã xảy ra một số chuyện. Cũng không biết cuộc nói chuyện có suôn sẻ hay không. Tôi chỉ biết đối phương đến từ Nga."
"Trước đây cậu ta định thành lập một nhà máy quân sự ở Mumbai, vừa trở về đã có người đến cửa tìm, hơn phân nửa có liên quan đến việc này. Người Nga kia đã rời đi chưa?" Thác Sa hỏi.
"Vẫn chưa. Ước chừng sự việc vẫn chưa kết thúc. Nói như vậy, Chu Dần Khôn trước mắt hẳn là sẽ ở Thái Lan. Chúng ta có phải..."
Người đàn ông thăm dò nhìn Thác Sa.
Thác Sa dừng một chút:
"Bên cạnh cậu ta vẫn chỉ mang theo một người có đầy hình xăm thôi à?"
"Đúng vậy, hắn tên là A Diệu. Đã đi theo bên cạnh Chu Dần Khôn nhiều năm rồi. Ngoại trừ hắn, tôi không thấy ai khác xung quanh Chu Dần Khôn."
Ừ, hiểu rồi.
Giọng nói của Thác Sa bình tĩnh lại mạnh mẽ.Tin nhắn và email của Chu Hạ Hạ gửi cho Tụng Ân cả một ngày đều không có ai trả lời, cuối cùng cô cũng đặt điện thoại xuống, bước ra khỏi phòng.
Lúc xuống lầu, cô nhìn thấy Chu Diệu Huy và Tát Mã đang chuẩn bị ra ngoài. Miếng băng gạc trên đầu Chu Diệu Huy được thay thế bằng miếng dán vết thương, Tát Mã lại mặc váy dạ hội Dusit màu xanh nhạt với lối trang điểm tinh tế.
"Ba mẹ, ba mẹ đi đâu vậy?"
Vốn còn tưởng con gái vẫn đang ngủ, cho nên Tát Mã mới không vào quấy rầy, thấy Hạ Hạ tự đi xuống, Tát Mã bước tới sờ vào trán con gái.
Nhiệt độ bình thường, sắc mặt cũng đã ổn hơn, lòng bà cũng thấy an tâm hơn.
"Tối nay có một bữa tiệc rất quan trọng, là ngài công tước Á Ông, con có nhớ không? Tối nay là sinh nhật của vợ ông ấy."
Chu Hạ Hạ gật đầu.
Công tước Á Ông xuất thân từ hoàng gia Thái Lan, ông chỉ có một người vợ, vợ ông là người mà ông ấy yêu từ thời thơ ấu, tình cảm rất tốt, trường hợp như này không phải là trường hợp dễ bắt gặp trong hoàng gia Thái Lan.
Công tước và công tước phu nhân địa vị rất cao, cho nên bữa tiệc tối nay đương nhiên rất quan trọng, nếu không Chu Diệu Huy cũng sẽ không trực tiếp tham dự mặc dù ông đang còn bị thương.
"Con ngoan ngoãn ở nhà nhé. Nếu ba mẹ về muộn, con không cần đợi chúng ta đâu, con cứ tự đi ngủ trước đi. Mẹ còn làm món xôi dừa mà con thích ăn. Con nhớ phải ăn nhé."
Vài lời dặn dò cũng đã phần nào xóa đi nỗi buồn khi không thể liên lạc được với Tụng Ân, Hạ Hạ ôm lấy Tát Mã, vùi mặt vào cổ bà.
"Được rồi bé con, chúng ta đi trước nhé."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!