Đồ ăn trên bàn đã được xử lý gần hết, Chu Hạ Hạ thậm chí uống nước trái cây cũng không uống nổi nữa.
Người đàn ông đối diện nhìn thấy cô khó khăn uống từng ngụm nhỏ nước trái cây, tiến lại gần cô hỏi: Ăn no chưa?
Chu Hạ Hạ lập tức gật đầu.
Thấy anh chủ động nhắc tới, trong mắt cô tràn đầy mong đợi, bây giờ cô có thể về nhà được chưa?
Chu Dần Khôn lại dựa lưng vào ghế, bắt gặp đôi mắt long lanh đang nhìn mình, mỉm cười:
"Vậy thì giờ chúng ta nói chuyện nghiêm túc một chút đi."
Chu Hạ Hạ khó hiểu nhìn anh.
Chu Dần Khôn hỏi:
"Cháu còn chưa trả lời tôi, vừa rồi cháu nói ai là kẻ thối nát?"
Vẻ mặt cứng đờ cùng với thái độ ngượng ngùng, hai tay vẫn đặt trên ly nước trái cây, cô nhất thời không biết phải trả lời anh như thế nào.
Chắc hẳn là anh đã nghe thấy lời cô nói, không những vậy mà còn nghe rõ từng lời. Chu Hạ Hạ là một đứa trẻ thành thật, cô nói thì cô nhận, nhưng cô thực sự... không dám thừa nhận trước mặt Chu Dần Khôn. Cô không biết hậu quả sẽ ra sao.
Cô cúi đầu không nói gì, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
"Tôi nghĩ cháu vẫn chưa no đâu." Anh nói với giọng điệu ngả ngớn.
Chu Hạ Hạ đột nhiên ngẩng đầu lên.
"Dọn những thứ này đi rồi lên lại lên y nguyên những món vừa rồi cho tôi." Tuy là nói với người quản lý khách sạn, nhưng đôi mắt sâu thẳm đó lại dán chặt vào Chu Hạ Hạ:
"Phải giống hệt nhau."
Nghĩa là cô vất vả ăn xong một tá món ăn giờ lại được phục vụ lên lại món như cũ. Chu Hạ Hạ cuối cùng cũng hiểu vì sao anh lại lặp lại câu nói đó.
Ăn xong có thể về nhà.
Nhưng anh không nói ăn xong có nghĩa là ăn như thế nào.
Chu Hạ Hạ giống như một chú cún con vừa chợt nhận ra mình bị lừa, bất lực nhìn hết món này đến món khác được dọn ra, rồi biến thành một bàn đầy ắp. Chiếc mũi nhỏ của cô đỏ bừng, đôi mắt đẫm lệ.
Chu Dần Khôn lạnh lùng nhìn cái thứ hèn nhát trước mặt, lần nào cũng động một chút là khóc.
Nước mắt của phụ nữ đôi khi rất có ích xúc tác làm
tăng tình thú, nhưng phần lớn thời gian đều là thứ anh chán ghét nhất. Mà Chu Hạ Hạ thậm chí còn không tính là phụ nữ, nước mắt của trẻ con sẽ chỉ khiến anh càng thêm mất kiên nhẫn.
"Ăn đi, còn chờ gì nữa?"
Người đàn ông còn đang nhàn nhã khoanh tay trước ngực:
"Vừa ăn vừa nghĩ cách trả lời câu hỏi vừa rồi như thế nào đi."
Ánh mắt anh dán chặt vào cô, anh nhìn đến đâu là cảm giác khó chịu đến đấy. Cô lại cầm nĩa lên bắt đầu ăn món cua cà ri trước mặt. Món ăn vừa rồi còn tưởng là ngon giờ lại trở nên khó nuốt. Mỗi lần Chu Hạ Hạ nuốt vào, bụng cô lại như muốn nổ tung.
Cái cổ trắng nõn của cô bé khẽ cử động, Chu Dần Khôn biết cô đã nuốt xuống. Sau đó cô lại ăn miếng thứ hai.
Nước mắt rơi lã chã xuống đĩa, đĩa thức ăn trước mặt cô dần trở nên bừa bộn.
Cô bé vừa ăn vừa khóc, thức ăn cứ thế miễn cưỡng được đưa vào cái miệng nhỏ đó.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!