Chương 5: Người Giàu Nhất Thương Châu

"Tiểu tử, làm gì vậy?" Bảo vệ cao lớn mặt đen cầm đầu nhìn chằm chằm vào Trần Dật Thần với ánh mắt không thiện.

"Tìm người.

" Trần Dật Thần thành thật trả lời.

"Tìm người?" Bảo vệ mặt đen mỉm cười chế nhạo, hỏi: "Tiểu tử cậu có biết chỗ này là chỗ nào không?"

"Núi Ngọc Tuyền.

" Trần Dật Thần nhàn nhạt nói.

"Mẹ nó, biết đây là núi Ngọc Tuyền mà cậu còn dám tới tìm người sao, chỗ này có thể có người quen của cậu à?" Vương Đại Hải cười lạnh một tiếng, quần áo trên người Trần Dật Thần cộng lại còn không hơn 300 ngàn nữa, còn lái chiếc xe điện giao đồ ăn này, loại người này, sao có thể có quan hệ gì với người trong khu biệt thự chứ.

Trần Dật Thần cau mày, anh chỉ lo giản dị, nhưng không ngờ lại gặp đám bảo vệ dùng mắt chó nhìn người này.

Thấy Trần Dật Thần không nói chuyện, Vương Đại Hải càng thêm huênh hoang hơn, cảm thấy mình đã chọc thủng gương mặt thật của Trần Dật Thần rồi.

"Tiểu tử, nói xem, cậu muốn tìm ai, Bí thư Lý, hay là ông chủ Thẩm?" Vương Đại Hải mỉa mai hỏi, Lý Tuấn Thành và Thẩm Kình Thiên là hai người nổi tiếng nhất ở thành phố Thương Châu, một người là lãnh đạo của thành phố Thương Châu, một người là người giàu bậc nhất ở thành phố Thương Châu.

Trước đây có rất nhiều người mượn gió bẻ măng mà lên núi, nói có quen biết với hai người, nhưng cuối cùng đều bị Vương Đại Hải vạch trần, sau đó dạy dỗ một trận.

"Tôi tìm Thẩm Kình Thiên, tôi có mua một biệt thự từ chỗ ông ta, tôi đến đây để xem biệt thự.

" Trần Dật Thần thở dài nói.

Anh biết bản thân mình dù có nói sự thật, Vương Đại Hải cũng rất có thể sẽ không tin, nhưng anh vẫn sẵn sàng cho Vương Đại Hải một cơ hội nữa, nếu Vương Đại Hải cho anh vào, anh có thể làm như không có chuyện gì xảy ra, dù sao sau này anh cũng sẽ sống ở đây.

"Ha ha ha ha!"

Không ngoài dự đoán của Trần Dật Thần, đáp lại anh là một sự cười nhạo trắng trợn.

Vương Đại Hải cười đến khom lưng xuống, nước mắt cũng ứa ra rồi.

"Ha ha ha, các cậu có nghe thấy không? Thằng ngốc này nói cậu ta đã mua một biệt thự từ chỗ ông chủ Thẩm, mẹ nó tôi sắp cười chết rồi.

"

"Tên ngốc này giao đồ ăn đến ngốc rồi sao, không lẽ cậu ta không biết, biệt thự ở chỗ này, cho dù chỉ là một mét vuông thôi, cho dù có bán cậu ta đi cũng không mua nổi nữa.

"

"Nếu như cậu ta có thể mua được một căn biệt thự ở đây, tôi sẽ ăn luôn cái xe điện này của cậu ta.

"

Mấy tên bảo vệ cười ngả nghiêng, bọn họ đã thấy qua không ít người bốc phét, nhưng chưa từng thấy ai như Trần Dật Thần, vừa lên đây thì đã nói mình mua một căn biệt thự ở núi Ngọc Tuyền rồi.

Đây đã không còn là bốc phét nữa, mà mẹ nó là nằm mơ!

Trần Dật Thần lắc lắc đầu, phản ứng của mấy tên bảo vệ trước mặt này khiến anh dở khóc dở cười.

Tại sao những năm này, nói sự thật mà cũng không ai tin thế nhỉ.

"Được rồi, tiểu tử, nể tình cậu chọc cười ông đây, hôm nay ông đây không xử lý cậu, lăn đi, tự mình lăn xuống núi đi, chỗ này không phải là chỗ cậu có thể đến đâu.

" Vương Đại Hải cười xong thì xua xua tay, giống như là đuổi ruồi vậy, nói với Trần Dật Thần.

Vốn dĩ theo tính khí của anh ta, anh ta hôm nay chí ít phải tẩn Trần Dật Thần một trận nhừ đòn rồi, để cho Trần Dật Thần biết thế nào là trời cao đất dày.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!