Tất nhiên Trần Dật Thần không nói khoác, một gia tộc nhỏ bé như nhà họ Hạ, anh có vạn cách chơi đùa đến chết.
Nếu Hạ Thiên Hồng cảm thấy kí xong hợp đồng khu nghĩ dưỡng núi Ngọc Tuyền với Lâm Chí Cường là có thể không lo lắng gì nữa, thì ông ta đúng là quá non rồi.
Trần Dật Thần cười lạnh một tiếng, gọi điện thoại cho Trần Lâm.
Tòa nhà Thiên Hồng.
Hạ Lạc sáng sớm thần thanh khí sảng đi vào công ty, vì để ăn mừng Hạ Nhược Y bị đuổi việc đêm qua anh ta còn đặc biệt đến hội sở tìm hai cô em vui vẻ một đêm, cho nên tâm trạng hôm này vô cùng thư sướng.
Không nói đến chuyện nắm lại hết các nhóm công trình, còn thành người phụ trách hạng mục núi Ngọc Tuyền, giờ điều duy nhất cần làm là nằm trên đống lợi nhuận.
Con điếm Hạ Nhược Y kia, e là giờ đang ở nhà tức chết rồi, Hạ Lạc đắc ý thầm nghĩ.
"Con trai, lát nữa lại cùng ba đến công ty Đỉnh Phong một chuyến." Thấy Hạ Lạc, vẻ mặt Hạ Đình Kiêu cũng hồng nhuận.
"Hả? Không phải đã bàn xong hạng mục rồi à? Sao còn đi nữa?" Hạ Lạc không khỏi sửng sốt, lần trước ở công ty Đỉnh Phong, Lâm Chí Cường đã để lại cho anh ta một bóng đen tâm lý, khiến giờ anh ta vừa nghe đến Đỉnh Phong trong lòng liền run sợ.
"Hạng mục bàn xong rồi nhưng công trình cụ thể thực thi thế nào thì còn phải bàn bạc." Hạ Đình Kiêu nói.
"Ba, không thể để bác hai được à?" Hạ Lạc yếu ớt hỏi.
Hạ Đình Kiêu lườm Hạ Lạc một cái, nói: "Giờ con mới là người phụ trách hạng mục núi Ngọc Tuyền, để bác hai con đi thì tính toán kiểu gì."
"Ba biết còn sợ gì, có điều con yên tâm, lần này chúng ta có hợp đồng trên tay, Lâm Chí Cường cũng không dám làm gì chúng ta."
"Con sợ con điếm Hạ Nhược Y nói linh tinh vào tai Lâm Chí Cường, để Lâm Chí Cường gây phiền phức cho chúng ta." Hạ Lạc lo lắng nói.
"Hừ.
Đây không phải là dự án mấy chục triệu, vài tỷ, mà là cả nghìn tỷ, Lâm Chí Cường chỉ cần có đầu óc thì sẽ không làm to chuyện này.
Anh ta chỉ là người phụ trách hạng mục núi Ngọc Tuyền mà thôi, còn kẻ nắm trong tay thật sự là nhà họ Trần!"
"Lâm Chí Cường nếu dám gây phiền phức cho chúng ta thì nhà họ Trần chắc chắn sẽ không bỏ qua cho anh ta!" Hạ Đình Kiêu nói một cách tự tin, có điều đánh chết ông ta cũng không ngờ ược là kẻ nắm trong tay núi Ngọc Tuyền thật sự, không phải nhà họ Trần, mà là Trần Dật Thần.
"Ba, vậy chúng ta đi thôi." Hạ Lạc vẫn có chút thèm muốn với nhà họ Trần.
Anh ta nằm mơ cũng muốn nhà họ Hạ giàu sang quyền thế như nhà họ Trần, giậm chân một cái có thể khiến cả nước chấn động.
Nhưng Hạ Lạc cũng chỉ có thể nghĩ mà thôi, dòng họ như nhà họ Trần, nếu từ lúc sinh ra không có có hội gặp được thì cả đời anh ta cũng đừng nghĩ đến đuổi kịp.
Cha con Hạ Đình Kiêu lại đến công ty Đỉnh Phong một lần nữa, không giống với lần trước, lần trước thái độ cô lễ tân xinh đẹp của Đỉnh Phong đổi với bọn họ rất thờ ơ, giống như bọn họ có cũng được mà không cũng chẳng sao.
Nhưng lần này rõ ràng Hạ Lạc có thể cảm nhận được ánh mắt cô gái lễ tân xinh đẹp nhìn bọn họ nhiệt tình hơn rất nhiều.
Tâm trạng Hạ Lạc nhất thời tốt lên.
"Tổng giám đốc Lâm." Hạ Đình Kiêu gõ cửa phòng làm việc của Lâm Chí Cường, khẽ mỉm cười chào hỏi.
Nhưng Lâm Chí Cường thấy hai người, mặt nhất thời trầm xuống: "Các người đến đây làm gì?"
Sắc mặt Hạ Đình Kiêu cứng đờ, đáp: "Tổng giám đốc Lâm, mấy ngày trước nhà họ Hạ chúng tôi đã kí hợp đồng núi Ngọc Tuyền với quý công ty…" "Hợp đồng là ông ký à?" Hạ Đình Kiêu vẫn chưa nói xong, Lâm Chí Cường đã thản nhiên cắt đứt.
"Cái này…không phải." Hạ Đình Kiêu cười ngượng ngùng, đáp: "Nhưng mặc kệ là ai kí đi nữa thì cũng đều là người nhà họ Hạ chúng tôi, cho nên ai đến cũng được."
"Nếu tôi phải để người kí hợp đồng với tôi đến thì sao?" Lâm Chí Cường nâng mí mắt, đáp.
"Tổng giám đốc Lâm cớ gì phải làm khó như vậy." Biểu tình của Hạ Đình Kiêu có chút cứng ngắc, Hạ Nhược Y lúc này đã bị đuổi việc rồi, sao có thể đến được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!