Chương 21: Tay Trái Hay Là Tay Phải!

"Con m…!"

Cố Minh Sâm bị âm thanh này dọa sợ, vừa định trách mắng, nhưng sau khi nhìn thấy cảnh tưởng này, đồng tử bỗng nhiên co lại, không khỏi hít sâu một hơi.

Cái chữ mẹ kia, ông ta đành phải thu về.

"Anh em có phải đến nhầm cửa rồi không?"

Cố Minh Sâm lặng lẽ lấy một con dao găm từ đáy bàn ra, híp mắt hỏi, lăn lộn hơn hai mươi năm, ông ta gặp qua đủ loại người, cho nên nhìn người vô cùng chuẩn, người nào có thể chọc vào, người nào không, ông ta liếc mắt cũng có thể nhìn ra.

Người đàn ông vẻ mặt bình tĩnh trước mắt này, rất là hiếm có, là người làm ông ta cũng kiêng dè không dám chọc vào!

Trần Dật Thần không để ý đến Cố Minh Sâm, lúc này, trong mắt anh chỉ có Hạ Nhược Y, thấy Hạ Nhược Y không sao, sự thấp thỏm trong lòng Trần Dật Thần cũng để xuống.

"Người anh em nhìn trúng người phụ nữ này?"

Cố Minh Sâm thử hỏi, từ khi Trần Dật Thần vào cửa, ông ta đã bắt đầu quan sát biểu cảm của Trần Dật Thần, cho nên biểu hiện của Trần Phòng lúc này, vào trong mắt ông ta, làm ông ta sinh ra một cảm giác, Trần Dật Thần nhìn trúng Hạ Nhược Y.

Cố Minh Sâm hoàn toàn không ngờ được, người đàn ông trước mặt này, chính là phế vật ngay cả gặp cũng không muốn gặp trong miệng ông ta.

"Nếu như người anh em không chê, chúng ta có thể cùng nhau…"

Cố Minh Sâm treo nụ cười trên mặt, đi về phía Trần Dật Thần.

"Vút "

Sắc bén vọt ra!

Lúc đến gần Trần Dật Thần, vẻ mặt Cố Minh Sâm trở nên dữ tợn, móc dao găm sau lưng ra, hung ác đâm tới động mạch chủ trên cổ Trần Dật Thần.

Cố Minh Sâm đắc ý nhe răng cười, giống như là đã nhìn thấy Trần Dật Thần phun máu ra.

Không thể không nói, tốc độ ra tay của Cố Minh Sâm thật sự rất nhanh, nếu như đổi thành một người bình thường, khả năng thật đúng là sẽ chết dưới cú đâm đột ngột của ông ta.

Nhưng Trần Dật Thần, không phải người thường!

Từ lúc sáu tuổi, anh đã bắt đầu tiếp nhận hình thức huấn luyện địa ngục của mẹ, thuật cận chiến, thuật ám sát, thuật rèn thân…Ngày qua ngày, năm qua năm!

Năm mười tuổi, Trần Dật Thần đã có thể đấu liên tiếp với ba người trưởng thành cường tráng mà không bại.

Mười ba tuổi giết sói, mười sáu tuổi đấu hổ…

Có thể nói, nửa đời trước của Tần Phong, gần như là đều trôi qua trong huấn luyện và chiến đấu.

Bởi vì mẹ đã từng nói với anh, muốn sống trong thế giới cá lớn nuốt cá bé này, anh nhất định phải có sức mạnh nghiền nát người thường gấp trăm lần.

Vượt qua đau khổ, mới là người đứng đầu!

Vì trở thành người đứng đầu, bảo vệ mẹ không bị nhà họ Trần làm nhục, Trần Dật Thần chịu đủ đau khổ, cho nên lúc này, động tác của Cố Minh Sâm, trong mắt anh rất buồn cười.

Chậm như ốc sên!

Trần Dật Thần khinh thường cười, vươn hai ngón tay ra.

Dao găm sắc bén cách cổ Trần Dật Thần 10 cm, không thể nào tiến thêm.

Mặt Cố Minh Sâm đỏ lên, ánh mắt hoảng sợ.

"Răng rắc "

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!