Chương 20: Giận Đỏ Mặt

Bên khác, Trần Dật Thần vừa giao xong một đơn hàng, đột nhiên có một cảm giác không yên lòng, giống như là xảy ra chuyện gì đó không hay.

"Mày chính là Trần Dật Thần?" Lúc này, một người đàn ông đeo vòng vàng lớn, xăm hình hổ đi đến, chắn trước mặt Trần Dật Thần.

"Có chuyện gì sao?" Trần Dật Thần nhíu mày.

"Hạ Nhược Y là vợ của mày?" Người đàn ông xăm hình hổ liếc nhìn Trần Dật Thần, nói.

"Đúng, làm sao thế?" Trần Dật Thần đột nhiên một dự cảm không lành.

Người đàn ông xăm hình hổ lắc đầu, nói: "Đáng tiếc…"

"Anh có ý gì? Đáng tiếc cái gì?!" Giọng điệu của Trần Dật Thần đột nhiên sắc lạnh.

Người đàn ông xăm hình hổ cười nhạo một tiếng, nói: "Vợ của mày là người đẹp như vậy, gả cho loại phế vật như mày, không phải đáng tiếc thì là gì?"

"Nhược Y ở chỗ mấy người?" Trong lòng Trần Dật Thần đột nhiên căng thẳng, ánh mắt bắn ra một loại sát ý lạnh lẽo, vừa rồi gọi điện thoại cho Hạ Nhược Y không được, bây giờ xem ra đã thật sự xảy ra chuyện!

"Phế vật! Mày vẫn nên tự lo cho mình trước đi.

" Người đàn ông xăm hình hổ khinh thường nói: "Sâm Gia nói, muốn hai cái đùi của mày, mày tự là, hay muốn bọn tao giúp?"

"Tao nói, Nhược Y có phải ở chỗ chúng mày không?!" Trần Dật Thần cắn răng, sát ý trong mắt như biến thành thật.

Người đàn ông xăm hình cũng cảm thấy không ổn, phế vật này, sao lại có ánh mắt đáng sợ như vậy? Nhưng mà mặc dù kinh ngạc, nhưng người đàn ông xăm hình hổ vẫn tự tin như cũ, anh ta là người đã từng có mạng người, không hề cảm thấy, một đứa con rể ở rể thì có cái gì.

"Đúng thế, tên phế vật này, vợ của mày bây giờ có lẽ đang nằm trên giường của Sâm Gia rồi, ha ha, mày biết thì sao chứ…" Người đàn ông xăm hình hổ tùy tiện mở miệng: "Ai, cái tên phế vật này, thật là buồn cười, ngay cả người phụ nữ của mình cũng giữ không được!"

Uỳnh!

Nhưng lời của anh ta còn chưa nói xong, đã cảm thấy mình bị một loại sát ý lạnh băng vây quanh, sau gáy siết chặt, cả người không khống chế được lơ lửng trên không!

Con mắt Trần Dật Thần đỏ ngầu, bàn tay nắm lấy cổ của người đàn ông kia dùng sức.

Lập tức, trên trán người đàn ông xăm hình hổ nổi đầy gân xanh.

"Ôi Ôi… Thả… Thả tao ra…"

Người đàn ông xăm hình cô kinh hãi gần chết, đến cùng là anh ta chọc phải nhân vật lớn nào đây, sao có sức mạnh kinh khủng như vậy chứ!

"Nhược! Y! Đang! Ở! Đâu!" Mấy chữ này giống như là rít ra từ kẽ răng, sát khí ngập trời giống như là sóng to gió lớn đánh vào thần kinh của người đàn ông xăm hình hổ.

"Nói, hoặc là chết!"

Trần Dật Thần hơi dùng sức, cơ thể người đàn ông xăm hình hổ lập tức run lên.

Dưới sự bức bách của cảm giác tử vong mà hít thở không thông mang lại, người đàn ông xăm hình hổ cũng sợ, sát khí trong mắt Trần Dật Thần làm anh ta không hoài nghi, chính mình nếu không nói, thật sự sẽ chết.

"Golden… Age!"

"Vợ của anh… ở Golden Age!"

Bốp!

Người đàn ông xăm hình hổ bị Trần Dật Thần ném ra xa mất mét, đập mạnh vào lan can phía xa, đợi anh ta giãy dụa xong, lại ngẩng đầu, trước mắt đã không còn bóng dáng của Trần Dật Thần.

Trần Dật Thần dốc sức chạy, ánh mắt đỏ như máu, ở nhà họ Hạ ba năm, anh chưa từng có cảm xúc tức giận như vậy!

Rồng có nghịch lân, sờ vào sẽ nổi giận!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!