Hạ Lạc ngẩn người, một lúc sau anh ta mới phản ứng lại được, Cố Minh Sâm đây là muốn lấy lợi nhuận của núi Ngọc Tuyền.
Ba phần!
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, cái trán của Hạ Lạc lập tức đổ đầy mồ hôi lạnh, Cố Minh Sâm thật là mồm sư tử, mở miệng đã muốn ba phần, sau khi tính toán, cũng đã hơn 300 tỷ rồi.
"Sâm Gia, ngài không có nói đùa chớ?" Khóe miệng Hạ Lạc nâng lên một nụ cười còn xấu hơn khóc, phải biết rằng, mặc dù hạng mục núi Ngọc Tuyền rất béo bở nhưng nhà họ Hạ từ trên xuống dưới cũng mấy trăm người, chia ra cho mỗi người, cũng không còn nhiều, khoa trương mà nói, cha con bọn họ, cũng không đến ba phần.
"Cậu thấy tôi đùa giỡn với cậu ở đâu?"
Cố Minh Sâm lạnh nhạt liếc Hạ Lạc, tinh thần Hạ Lạc run lên, lập tức cảm thấy xương sống có một cảm giác rét lạnh.
Cố Minh Sâm cũng không phải là côn đồ xã hội đen bình thường, riêng số nhân mạng trong tay anh ta, đã có mấy người, Hạ Lạc đột nhiên hơi hối hận, không nên hợp tác với sói như Cố Minh Sâm.
Sau khi bị Trần Dật Thần làm mất mặt trước mặt mọi người, trong đầu Hạ Lạc chỉ nghĩ đến chuyện báo thù, hận không thể lập tức nghiền nát Trần Dật Thần thành tro, cho nên anh ta ngựa không dừng vớ tìm đến Cố Minh Sâm, hoàn toàn không ngờ tới, trong mắt người như Cố Minh Sâm, mình là một con dê béo.
"Sâm Gia, ba phần… quá nhiều, tôi không lấy ra được nhiều như vậy." Hạ Lạc yếu ớt nói.
"Ha ha." Cố Minh Sâm đột nhiên nở nụ cười, ông ta vỗ vỗ Hạ Lạc bả vai, nói: "Lạc, đừng căng thẳng như vậy, ông đây là loại người có lòng tham không đáy sao, chỉ đùa một chút, đùa một chút thôi, Ha ha!"
Hạ Lạc khô khốc cười: "Sâm Gia, ngài thật hóm hỉnh."
"Nói đi, muốn tôi đối phó với con đàn bà Hạ Nhược Y này?" Cố Minh Sâm nghiêm mặt nói.
Hạ Lạc cười hắc hắc, nói: "Dùng cách đối phó mà ngài thích nhất."
"Cách mà ông đây thích nhất?"Cố Minh Sâm nghi hoặc liếc nhìn Hạ Lạc liếc, đột nhiên hiểu ra: "Cậu là muốn ông đây chiếm lấy cô ta?"
"Đúng vậy a, Sâm Gia, không phải ngài vẫn luôn thương nhớ Hạ Nhược Y sao? Mấy hôm trước tôi cho người lấy từ chỗ chợ đêm ở Thái mấy bình nước thần, dược tính vô cùng mãnh liệt, chỉ cần uống vào, bất kể là thục nữ trinh tiết hay là bà góa đàng hoàng, cũng sẽ biến thành người đàn bàn lăng loàn, mặc cho ngài định đoạt, muốn làm động tác xấu xa nào cũng có thể làm được!"
"Cái con đàn bà thối Hạ Nhược Y này, không phải thích vờ thanh cao sao, tôi muốn nhìn xem, lần nay cô ta uống nước xong, ở trước mặt Sâm Gia ngài còn có thể vờ thanh cao được nữa hay không."
Cố Minh Sâm hưng phấn xoa xoa tay, sự dâm tà trong mắt không che dấu.
Ông ta chơi đùa phụ nữ, chưa đủ 100 thì cũng có 80, học sinh, y tá, thành phần trí thức, phụ nữ đàng hoàng… Cái gì cần có đều có, những người phụ nữ kia, xinh đẹp thì xinh đẹp, nhưng đều không khác biệt, trên người các cô ấy đều có một loại phong trần.
Luôn làm Cố Minh Sâm không thấy đủ.
Mà Hạ Nhược Y lại không giống thế, khuôn mặt dáng người hoàn mỹ không nói, khí chất lạnh nhạt xuất trần, quả thực là giống như tiên nữ trên trời, Cố Minh Sâm cho dù nằm mơ, cũng nghĩ đến loại tiên nữ này.
Trước kia kiêng kỵ thế lực nhà họ Hạ, ông ta không dám làm gì với Hạ Nhược Y, bây giờ, lại có người nhà họ Hạ tự mình đưa Hạ Nhược Y đến cửa, nếu như ông không làm, cũng có chút có lỗi với chính mình.
"Làm cô ta, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?" Cố Minh Sâm hỏi.
"Sâm Gia, ngài yên tâm, tuyệt đối sẽ không! Lúc ngài làm cô ta, có thể quay video lại.
Sau khi quay xong, lấy video uy hiếp uy hiếp con điếm này, cô ta càng không dám nói gì.
Về phần người chồng phế vật của cô ta, Sâm Gia, có thể ngài còn không biết, ngay ngày hôm qua, anh ta biết con điếm Hạ Nhược Y kia lên giường với Lâm Chí Cường, nhưng không dám thả cái rắm gì." Hạ Lạc nói
"Thực CMN phế vật!" Cố Minh Sâm hùng hùng hổ hổ nói: "Vợ của ông đây dám cho ông đây đội nón xanh, ông đây sẽ cắt đứt chân của cô ta, phế đi cái đứa tạp chủng dám cho ông đây đội nón xanh."
"Sâm Gia, không phải người đàn ông nào cũng chính trực như ngài, không lừa dối ngài, phế vật kia, đã kết hôn với Hạ Nhược Y ba năm, hai người vẫn còn chưa lên giường vói nhau, ngay ngày hôm trước, Hạ Nhược Y vẫn là xử nữ." Hạ Lạc nói.
"Mẹ!" Cố Minh Sâm mắng một câu: "Phế vật này còn sống trên đời làm gì, sao anh ta không chết đi!"
Để Hạ Nhược Y ở bên cạnh cái thứ này ba năm không lên được, kết quả lại để người đàn ông khác nhanh chân đến trước, Cố Minh Sâm bây giờ cũng có ý muốn giết Trần Dật Thần rồi, trên đời này sao có thể có một tên oắt vô dụng như vậy chứ.
Thấy mình thành công làm Cố Minh Sâm phẫn nộ, khóe miệng Hạ Lạc nở một nụ cười tươi, nói ra mục đích thực sự lần này của mình: "Sâm Gia, ngài có muốn gặp cái thứ phế vật này không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!