Chương 17: (Vô Đề)

Trần Dật Thần đối với chuyện này cũng chẳng kinh ngạc, anh rất rõ gia tộc lớn như vậy, vị trí chủ nhà luôn chỉ truyền nam không truyền nữ.

"Ai, có vài người ấy à, quá coi trọng bản thân, cứ nghĩ ngủ một đêm với Lâm Chí Cường nhà người ta thì muốn làm gì thì làm?" Hạ Kiều Hân chế nhạo một câu, nói xong cô ta còn cố ý liếc Trần Dật Thần một cái, cười hỏi: "Trần Dật Thần, anh không biết đâu, vợ anh hôm qua đã bàn chuyện làm ăn với với giám đốc công ty Đỉnh Phong thế nào đâu.

"

"Hử?" Trần Dật Thần nhướn mày.

"Nghe nói hai người bọn họ ở khách sạn Hilton thuê một phòng tổng thống, bàn chuyện tận 3 tiếng đó.

" Hạ Kiều Hân thêm mắm thêm muối để châm ngòi ly gián.

"Sau đó thì sao?"

Trần Dật Thần giả bộ kinh ngạc, hỏi Hạ Nhược Y bàn chuyện làm ăn với Lâm Chí Cường như thế nào, anh rõ hơn ai hết, người phụ nữ ngu xuẩn Hạ Kiều Hân này trong đầu toàn là xi măng chắc?

"Sau đó cái gì? Trần Dật Thần, não anh bị tàn à? Lâm Chí Cường đẹp trai nhiều tiền, Hạ Nhược Y lại xinh đẹp như vậy, bọn họ cô nam quả nữ, tôi nói hai người bọn họ làm việc trong khách sạn 3 tiếng anh tin không?" Hạ Kiều Hân tức giận, tên ngốc Trần Dật Thần này, mình đã ám chỉ rõ ràng vậy rồi mà còn không hiểu.

"Tin chứ.

" Trần Dật Thần nghiêm chỉnh gật đầu: "Bọn họ làm việc cùng nhau đó, Nhược Y về đã nói với tôi rồi.

"

"Xì…"

Hạ Nhược Y không khỏi cười thành tiếng, tất nhiên cô sớm đã nhìn ra Trần Dật Thần đang giả ngốc, coi Hạ Kiều Hân như con khỉ mà đùa giỡn.

Tên ngốc này từ khi nào lại trở nên tinh ranh như vậy.

Thấy Hạ Nhược Y cười, Hạ Kiều Hân cuối cùng cũng ý thức được không thích hợp, có điều lúc này cô ra chỉ có thể cắn rằng kiên trì mở miệng: "Trần Dật Thần, Hạ Nhược Y cắm sừng anh rồi anh biết không hả!"

"Ồ, tôi biết rồi.

" Vẻ mặt Trần Dật Thần nghiêm túc nói.

Hạ Kiều Hân nghẹn lời, biết rồi mà anh còn bình tĩnh như vậy à?

"Trần Dật Thần, anh có còn là đàn ông không? Bị vợ mình cắm sừng mà không tức giận?" Hạ Kiều Hân mắng.

"Sao tôi lại phải tức giận?" Trần Dật Thần hỏi ngược lại.

"Anh…đúng là đồ bỏ đi!" Hạ Kiều Hân không còn gì để nói.

"Anh không phải là không dám tức giận mà là tức giận cũng không dám làm gì Hạ Nhược Y.

" Hạ Lạc thản nhiên nói một cách châm chọc, trong lòng anh ta xem thường Trần Dật Thần, cảm thấy Trần Dật Thần thật mất mặt đàn ông, ngày đó ở nhà tổ anh ta làm Trần Dật Thần nhục nhã như vậy mà đến một cái rắm Trần Dật Thần cũng không dám đánh.

"Hạ Lạc, nghe nói hôm qua anh bị người ta đánh, anh ổn chứ?" Vẻ mặt Trần Dật Thần chân thành, người khác không biết còn cho là anh đang quan tâm Hạ Lạc.

"Con mẹ nó, ông đây bị đánh thì liên quan gì đến tên phế vật mày!" Sắc mặt Hạ Lạc nhất thời vặn vẹo, hôm qua anh ta bị Lâm Chí Cường đánh ra bóng ma tâm lý, cho nên hiện tại điều anh ta căm ghét nhất là người khác nhắc đến chuyện này.

Vậy mà Trần Dật Thần lại cố tình rắc muối lên miệng vết thương của anh ta.

"Tôi chỉ quan tâm anh một chút thôi, sao anh lại tức giận rồi.

" Trần Dật Thần thở dài nói.

"Cút! Ông đây không cần sự quan tâm của tên phế vật amày, kẻ phế vật bị người ta cắm sừng không dám giận không dám nói, có tư cách gì mà quan tâm ông đây!" Hạ Lạc giận dữ hét lên.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!