Tiết Văn Long lập tức nghẹn họng khi nghe Liễu Kình Vũ nói xong những lời này. Những lời nói của Liễu Kình Vũ đúng là quá bất ngờ mà, nếu không phải là trong trường hợp công khai, Tiết Văn Long sẽ không chút do dự nói Hạ Chính Đức là cái đếch gì, gã sẽ ép y tới chết nhưng đang trong cuộc họp công khai, ngoài Hạ Chính Đức, còn có các ủy viên khác.
Cho dù là Tiết Văn Long hung hăng tới đâu cũng không dám nói như vậy, mà Liễu Kình Vũ lại lợi dụng thời cơ này, trực tiếp dùng Hạ Chính Đức để ép Tiết Văn Long, trong phút chốc làm cho Tiết Văn Long bị á khẩu, đứng ngẩn người, tức giận ngút trời.
Lúc này, Ngưu Kiến Quốc thân tín của Tiết Văn Long ngồi bên cạnh nói:
- Lưu Kình Vũ, làm sao cậu dám nói với Chủ tịch Tiết như vậy? Trong mắt cậu còn có lãnh đạo cấp trên không hả?
Ngưu Kiến quốc vừa nói xong, Chủ nhiệm ủy ban Chính trị Phát luật – Kim Vũ Bằng cũng sầm mặt nói:
- Liễu Kình Vũ, cậu dám nói với lãnh đạo huyện như vậy sao? Lẽ nào người nhà cậu không dạy cậu phải kính già yêu trẻ sao?
Những lời nói của Kim Vũ Bằng có chút xúc phạm, sắc mặt của Lưu Kình Vũ lập tức u ám, vụt một phát đứng dậy, giận dữ nhìn Kim Đình Vũ nói:
- Bí thư Kim, tôi hỏi ông một câu.
Nếu có một con chó già tới cắn ông, vậy ông làm thế nào? Lẽ nào ông vẫn tươi cười nói với con chó đó rằng: ngươi cắn ta đi, ngươi cắn ta đi, ai bảo ngươi là lãnh đạo của ta? Đặc biệt là khi con chó đó còn dẫn thêm mấy con chó nữa tới cắn ông cùng một lúc, ông làm thế nào?
Liễu Kình Vũ nói xong, không chỉ làm cho Kim Đình Vũ nổi giận mà Tiết Văn Long và Ngưu Kiến Quốc cũng rất tức giận. Bọn họ không thể ngờ, Liễu Kình Vũ lại dám công khai mạt sát như vậy.
Mặc dù Liễu Kình Vũ không nới tới một từ thô tục nào, nhưng lại trực tiếp đem đám người của Tiết Văn Long ví với con chó. Sắc mặt của ba người trong chốc lát không nhịn được, cả ba người giận dữ nhìn Liễu Kình Vũ.
Những ủy viên khác vốn dĩ muốn nói giúp Tiết Văn Long nhưng khi nhìn thấy sắc mặt không tốt của Liễu Kình Vũ, tất cả đều đứng lên, lại nghĩ Liễu Kình Vũ tính tình khó chịu, lập tức tất cả đều trở nên ỉu xìu, hơn nữa Liễu Kình Vũ cao khoảng một mét chín mươi, rõ ràng cao hơn nửa cái đầu so với tất cả mọi người trong phòng họp, ngoài ra trên người Liễu Kình Vũ luôn tỏa ra nồng nặc mùi sát khí, khiến cho không ai dám hành động thiếu suy nghĩ.
Đúng lúc này, cửa phòng hội nghị bật mở, Hạ Chính Đức bước vào.
Tiên Nghịch Tiên Hiệp, Kiếm Hiệp, Huyền Huyễn Vưu Vật
- Nhi Hỉ Ngôn Tình, Sủng Nàng Dâu Cực Phẩm Ngôn Tình, Sủng Thật ra, ông ta đã ở bên ngoài cửa phòng được khoảng một lúc rồi, tất cả những gì diễn ra trong phòng ông ta đều nghe rõ.
Sở dĩ ông ta án binh bất động là vì muốn xem Liễu Kình Vũ ứng phó với cục diện trước mắt như thế nào. Nhưng điều ông ta không ngờ là câu nói cuối cùng của Kim Vũ Bằng đã trực tiếp chạm tới điểm giới hạn của Liễu Kình Vũ.
Nếu như không phải là Liễu Kình Vũ nghĩ tới chuyện hội nghị thường vụ ngày hôm nay Hạ Chính Đức có lẽ có sắp xếp, cố gắng kiềm chế không động thủ, nếu không thì chỉ e rằng ba người lúc này đều đã bị Liễu Kình Vũ đánh cho lăn lê bò toài rồi.
Liễu Kình Vũ bình thường là một người nói rất hay, cũng rất tỉnh táo, làm việc vô cùng ổn thỏa, nhưng có ba nguyên tắc một khi bị đụng tới, thì Liễu Kình Vũ sẽ không giữ được bình tĩnh.
Sau khi Hạ Chính Đức đẩy cửa bước vào, đúng là trong phòng họp tất cả đều đang gươm súng sẵn sàng, sự phẫn nộ của hai bên đều đã đạt tới đỉnh điểm.
Sau khi Hạ Chính Đức bước vào phòng, nhìn thẳng Liễu Kình Vũ nói:
- Liễu Kình Vũ, cậu ngồi xuống, tôi cho cậu tới đây tham dự hội nghị chứ không cho cậu tới để gây chuyện. Cậu thế nào lại không hiểu chuyện lại còn xung đột với lãnh đạo?
Cho dù lời nói của Chủ tịch Tiết có quá đáng, việc làm không đúng thì bọn họ cũng là lãnh đạo, cậu sao có thể yêu cầu lý luận với bọn họ?
Cậu phải hiểu rõ thân phận của mình, cậu là Chủ tịch thị trấn, không phải là phường lưu manh vô lại, đừng làm những việc không phù hợp với thân phận của mình, làm như vậy chỉ có thể khiến người khác chế giễu, cho rằng cậu không có tố chất.
Liễu Kình Vũ là một người nhạy bén.
Tuy là Hạ Chính Đức trợn mắt nhìn hắn, thậm chí là thần sắc nghiêm nghị nhưng thoáng cái Liễu Kình Vũ hiểu rõ. Hạ Chính Đức mặc dù biểu hiện là đang trách mắng mình nhưng trên thực tế thì ông ta lại đang ám chỉ người khác, chửi chó mắng mèo, trực tiếp đánh vào mặt ba người bọn Tiết Văn Long.
Phải biết rằng, Liễu Kình Vũ chẳng qua mới 22 tuổi, cho dù là có những điểm không đúng thì với thân phận của bọn Tiết Văn Long, căn bản không nhất thiết phải tính toán với Liễu Kình Vũ, ít nhất bề ngoài cũng nên làm như vậy, nhưng ba người này do oán hận với Liễu Kình Vũ đã rất sâu, nên vừa nói đã lập tức gây chiến.
Nhất là Tiết Văn Long lại càng đánh mất sự bình tĩnh, bị Hạ Chính Đức nói một câu như vậy, lúc này Tiết Văn Long mới nghĩ ra, tự biết đuối lý, hung hãn trừng mắt nhìn Liễu Kình Vũ một cái rồi giận dữ ngồi xuống.
Y biết rõ, bản thân lần này thật sự có chút không kiềm chế, rốt cục với thân phận của mình, muốn đối phó với Liễu Kình Vũ có rất nhiều cách, không cần phải dùng lời lẽ đánh vào mặt Liễu Kình Vũ.
Nhìn thấy Hạ Chính Đức xuất hiện rồi Tiết Văn Long ngồi xuống, Ngưu Kiến Quốc và Kim Vũ Bằng chỉ có thể buồn bực ngồi xuống. Bất kể nói thế nào, Hạ Chính Đức cũng là nhân vật số một trong huyện ủy, đấu đá ngầm sau lưng ông ta không vấn đề gì nhưng trước mặt vẫn là không dám trực tiếp động tới.
Nhưng trong lòng hai người bọn họ lại trực tiếp khắc ghi sự tức giận này lên người Liễu Kình Vũ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!