Hồng Tam Kim đến giờ này mới kịp có phản ứng, hai mắt lóe ra ánh sáng hưng phấn nói:
- Đúng vậy! Bây giờ tôi mới hiểu được một chút. Chủ tịch Liễu, hóa ra ngài muốn thông qua việc này mạnh mẽ khiêu khích, dẫn dụ Thạch Chấn Cường, do đó khiến cho hình ảnh ông ta ngang ngược, càn rỡ càng được khắc họa sâu sắc hơn trong mắt mọi người, nhất là khắc sâu vào trong mắt các Ủy viên thị trấn, mà trong thị trấn chúng ta số ủy viên ngọa hổ tàng long, có bối cảnh cũng không phải là chỉ một hai người.
Bọn họ tuy rằng từ đó tới giờ cũng không nói gì, nhưng trong lòng suy nghĩ gì thì người ngoài khó có thể đoán được. Nhưng có thể khẳng định được một điều, bất kỳ ai cũng không hy vọng quyền lợi của mình bị xâm phạm, bản thân mình lời nói không có trọng lượng, một quan chức bù nhìn cũng chẳng ai muốn làm, nhất là những ủy viên có bối cảnh, bọn họ tuy là ngoài miệng không nói gì nhưng trong lòng chắc chắn sẽ có điểm khó chịu.
Loại khó chịu này bình thường lúc sóng yên gió lặng đương nhiên cũng chẳng có vấn đề gì, nhưng một khi có ngoại lực thúc đẩy, nhất định là sẽ tập trung mà bộc phát ra.
Ngày mai ở Hội nghị Trấn ủy ngài chỉ cần đưa ra ý kiến xử lý Trương Hoành Hiên, chắc chắn sẽ có một bộ phận ủy viên thị trấn từ việc bất mãn với Thạch Chấn Cường sẽ chọn đứng về phía ngài, cho dù bọn họ không đứng hẳn về phía ngài, cũng sẽ chọn đứng về phía trung lập.
Đây chính là cơ hội của ngài, chính nghĩa sẽ được ủng hộ.
Sau khi Liễu Kình Vũ nghe Hồng Tam Kim phân tích xong liền thỏa mãn gật đầu, Hồng Tam Kim này tuy đầu óc hoạt động không mau lẹ lắm, nhưng hiểu biết vẫn là tương đối tốt, liền cười nói:
- Đúng vậy, đây chính là mục đích mà tôi muốn đạt tới, đây chính là lợi dụng đối thủ để tạo lợi thế, sau đó dựa trên thế trận mà đối thủ tạo ra để đạt được mục tiêu của chính mình.
Cha tôi đã từng nói, bất kể là trong quan trường hay là trên thương trường, khi vẫn còn đang đương chức, nhất định vẫn phải chú ý nắm chắc lợi thế trong tay, phải khiến trong tình thế mình bị vây khốn nhất làm cho mình có lợi nhất, cũng có thể lợi dụng đối thủ mà tạo ra lợi thế cho mình.
Tam Kim à, bây giờ ông cũng nên ra ngoài tung tin tức đi, nói rằng bước tiếp theo Thạch Chấn Cường đang chuẩn bị thu thập các loại quyền lực, chuẩn bị nhúng tay vào Ủy ban Kỷ luật, Hội đồng Nhân dân và cả Ban tuyên truyền, do đó thực hiện chế độ nhà độc tài nắm tất cả quyền hành.
Hừ, cũng không phải là chỉ một mình Thạch Chấn Cường có thể dùng chiêu thức đó, tôi cũng có thể dùng được.
Sau khi nghe xong lời này của Liễu Kình Vũ, Hồng Tam Kim gần như đã phục Liễu Kình Vũ sát đất rồi. Ông ta tràn trề hưng phấn nói:
- Chủ tịch Liễu, chiêu này quả thực là quá cao tay, chỉ cần tin tức này vừa truyền ra ngoài, mặc kệ tin này là thật hay giả, nhất định sẽ tạo cho các Ủy viên thị trấn liên quan một phần áp lực tâm lý.
Thạch Chấn Cường cho dù có muốn giải thích cũng phải khiến cho chọn họ tin tưởng trước, nhất là sau khi ông ta cương quyết nhúng tay vào quyền hạn chức trách của Chủ tịch thị trấn là ngài, người khác chắn chắn cũng sẽ có sự đề phòng. Cao tay, thật sự là quá cao tay.
Lúc này Hồng Tam Kim không ngại ngùng gì mà nịnh bợ một chút.
Hiện giờ ông ta thực sự có chút vui mừng. Ông ta biết rằng, chính mình lúc ban đầu quyết định đi nương nhờ vào Liễu Kình Vũ tuyệt đối là quyết định sáng suốt nhất trong cuộc đời.
Tuy Liễu Kình Vũ thoạt nhìn thì khá trẻ tuổi, nhưng người trẻ tuổi này quả thật là tài năng và trí tuệ không hề thấp, thủ đoạn đấu đá so với người từng trải như ông ta chỉ có cao hơn chứ không thể thấp hơn, tiền đồ không thể nói trước được.
Hơn nữa người ta còn có chỗ dựa vững chắc là Phó Chủ tịch thành phố Đường nữa.
Liễu Kình Vũ liếc nhìn Hồng Tam Kim cười nói:
- Được rồi, không cần vuốt mông ngựa, nhanh chóng đi làm việc quan trọng đi.
- Yes Sir, ngài cứ ngồi đó đợi tin tốt đi.
Hồng Tam Kim nhanh chóng chạy vọt ra ngoài.
Hồng Tam Kim quả không hổ danh là lão làng của thị trấn Quan Sơn, làm việc tương đối nhanh nhẹn. Ngay chiều hôm đó, ở các cơ quan trong thị trấn Quan sơn một tin tức nóng hổi lại được lan truyền.
Tin truyền là Thạch Chấn Cường chuẩn bị nắm trong tay tất cả mọi lĩnh vực của thị trấn Quan Sơn, dần dần sẽ nhúng tay vào Ủy ban kỷ luật, Tuyên truyền, Nhân sự, Tài chính của thị trấn Quan Sơn, muốn đem toàn bộ thị trấn Quan Sơn trờ thành vương quốc của riêng mình ông ta.
Trong tin tức này, thật giả lẫn lộn, nhất là trước đó Thạch Chấn Cường lại kiêu ngạo khiêu khích quyền lực của Liễu Kình Vũ, tin tức giả nhưng có độ tin cậy thì vẫn khiến cho rất nhiều người tin là thật.
Do tin tức này lan truyền vô cùng rầm rộ, rất nhiều vị lãnh đạo của các đơn vị lớn nhỏ đều nhanh như chớp chạy đến báo cáo công việc cho Thạch Chấn Cường, ai cũng hy vọng sau khi Thạch Chấn Cường nắm được đại cục thì bản thân mình cũng có để thu được một ít lợi lộc.
Hiện tại trong văn phòng Ủy ban Kỷ luật.
Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Mạnh Hoan đã cử trợ lý của mình đi báo cáo tin tức từng việc từng việc cho Thạch Chấn Cường, lông mày của gã nhíu lại thật chặt, sắc mặt có chút u ám.
Mạnh Hoan tuy trẻ tuổi như vậy mà đã có thể trèo lên được cái chức ủy viên trấn ủy thị trấn Quan Sơn, làm đến cái vị trí Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật này, không phải chỉ nhờ vào quan hệ mà bản thân gã cũng là một người hết sức lợi hại.
Từ quá trình hai tin đồn liên tiếp được tung ra, gã ta hiểu rõ rằng đây tuyệt đối là Bí thư Đảng ủy thị trấn Thạch Chấn Cường và Chủ tịch thị trấn Liễu Kình Vũ đang so chiêu với nhau. Gã thậm chí còn có thể suy đoán được một phần suy nghĩ của cả hai người, hơn nữa gã còn đoán đúng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!