Chương 32: Độc chiêu của Tiết Văn Long

Nhìn vẻ mặt Liễu Kình Vũ trầm tư, rồi lại ngẩng đầu lên tràn đầy nghi hoặc nhìn về phía mình, Đường Kiến Quốc lập tức cười nói:

- Tiểu Liễu à, cậu không cần nhìn tôi như thế.

Về chuyện ai đã gửi đoạn video này tôi cũng không rõ lắm, nhưng có thể khẳng định là người này đối với cậu không hề có ác ý. Vậy nên tôi cũng không tiến hành điều tra .

Liễu Kình Vũ gật gật đầu, cũng đồng ý với quan điểm này của Đường Kiến Quốc.

Lúc này, Đường Kiến Quốc nghiêm túc nói:

- Tiểu Liễu à, tôi thật sự muốn nhắc nhở cậu một chút, tuy rằng hiện giờ có Thành ủy và Tỉnh ủy chỉ thị khen thưởng cậu, nhưng cậu hiện tại đã từ cây con mọc thành rừng rồi, hẳn là cậu cũng không lạ gì câu Cây cao đón gió lớn, người nổi bật như cậu sau này sẽ không dễ sống đâu.

Hơn nữa chuyện Tiết Văn Long bị hành hung, Thành ủy thậm chí là nhiều lãnh đạo tỉnh cũng đều đã biết. Những chuyện này đối với thanh danh của cậu ở bên ngoài mà nói cũng có thể là chuyện tốt, nhưng là chuyện xấu nhiều hơn.

Lãnh đạo của cậu biết cậu vì lợi ích của người dân mà không ngần ngại mạo phạm cấp trên, nhưng cũng rất nhiều người lại thấy cậu không hề biết tự khống chế, thậm chí còn là người cao ngạo, tự cao tự đại, cho nên, một khi tới thời điểm quyết định sẽ có rất nhiều thế lực cản trở cậu.

Tôi ở trên thành phố sẽ tận lực giúp cậu, nhưng cũng mong bình thường cậu khiêm tốn một chút, nhất định không được đem sự tình làm quá lên. Dù sao cậu cũng còn trẻ, còn cả một chặng đường dài phía trước, ngàn vạn lần không được vì sự căm phẫn nhất thời mà hủy đi tiền đồ của mình.

Nghe được những lời khuyên nhủ chân thành của Đường Kiến Quốc, Liễu Kình Vũ hết sức cảm động. Có điều hắn và cha hắn rất giống nhau, vô cùng kiêu ngạo. Hơn nữa trong quan niệm của hắn không hề có hai từ thỏa hiệp.

Theo hắn, chỉ cần việc mình làm là đúng, chỉ cần là vì lợi ích của nhân dân thì hắn chẳng cần phải lo gì cả. Nhưng hắn cũng rất hiểu ý tốt của Đường Kiến Quốc, chân thành nói:

- Phó chủ tịch Đường, rất cảm ơn ngài vì đã nói với tôi những lời này. Tôi hiểu rồi.

Nhìn nét mặt của Liễu Kình Vũ, Đường Kiến Quốc biết Liễu Kình Vũ là người rất có chủ kiến nên cũng không nói thêm gì về vấn đề này nữa.

Người trẻ tuổi chỉ có khi đụng phải vách tường mới có thể ngộ ra nhiều chuyện, chỉ có trải qua khó khăn mới thành tài, về quan điểm này Đường Kiến Quốc cũng có cái nhìn khá cởi mở, ông ta gật đầu nói:

- Được, cậu sau này nên chú ý nhiều hơn.

Đúng rồi, nhắc cậu một chút, hiện tại toàn bộ bộ máy Huyện ủy huyện Cảnh Lâm đều bị xử lí, tuy rằng cậu không bị ảnh hưởng gì, nhưng bọn họ cũng biết rằng cậu đã lên Thành phố để xin khoản cứu trợ thiên tai, cho nên không thể loại trừ việc một số người sẽ đem chuyện Huyện ủy bị xử phạt đổ hết trách nhiệm lên đầu cậu, đến lúc đấy nhất định sẽ có người đến làm phiền cậu đấy.

Tuy rằng lúc này tôi đã tạo ra cho cậu một chút thanh thế, nhưng dù sao khoảng cách giữa ở huyện và thành phố cũng rất xa, quan huyện không bằng hiện quản, nếu bọn họ cứ nhất định muốn gây khó dễ cho cậu, tôi cũng chẳng thể can thiệp được.

Cho nên chính cậu cũng phải cẩn thận một chút, ở chốn quan trường, minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, ít hay nhiều thì những ông lớn đều thua ở mấy kẻ tiểu tốt nấp trong bóng tối đấy, với việc này cậu phải cảnh giác.

Liễu Kình Vũ gật gật đầu.

Sau khi dặn dò mọi chuyện xong xuôi, Đường Kiến Quốc lên xe trở về thành phố Thương Sơn, Liễu Kình Vũ cũng đi về Trụ sở Thị trấn.

Với những lời dặn dò của Đường Kiến Quốc, Liễu Kình Vũ cũng rất đồng tình, hắn rất rõ việc hắn hai ngày trước ở Ủy ban nhân dân huyện hành hung Tiết Văn Long, y không ghi hận mới lạ, hơn nữa Tiết Văn Long ở Huyện ủy vốn là một tay che trời, y nhất định sẽ nghĩ cách tìm sơ hở của mình, chính mình phải cẩn thận phòng bị mới được.

Nhất là đối với việc mình phải trăm cay ngàn đắng mới lấy được bốn triệu rưỡi vào quỹ ủng hộ nạn dân thiên tai, chính mình phải hết mực cẩn trọng, không thể để cho bất cứ kẻ nào nơi này động vào số tiền ấy, phải đảm bảo số tiền ấy chuyển được đến tay người dân, không thể thiếu một đồng.

Chỉ có như vậy mới không làm mọi người thất vọng, không phụ sự tín nhiệm của mọi người, càng không phụ sự tín nhiệm của Phó Chủ tịch thành phố đối với mình, và không làm thất vọng chính bản thân mình nữa.

Một lời hứa của người đàn ông đáng giá nghìn vàng!

Thế nhưng Liễu Kình Vũ lại không biết thời điểm mà hắn vừa đi khỏi, tất cả mũi nhọn đã đều chĩa vào hắn, âm mưu nhằm vào khoản tiền lớn cứu trợ thiên tai kia đang được từ từ triển khai.

Văn phòng Bí thư Đảng ủy thị trấn Quan Sơn.

Chủ tịch huyện Tiết Văn Long ngồi tại vị trí của Thạch Trấn Cường, còn Thạch Trấn Cường thì ngồi đối diện ở vị trí dành cho cấp dưới.

Vẻ mặt Thạch Chấn Cường lo lắng nói:

- Chủ tịch huyện, tôi vừa nhận được tin của phòng Tài chính thị trấn, nói là phòng Tài chính huyện đã đem số tiền dư bốn triệu rưỡi chuyển tới thị trấn chúng tôi. Chủ tịch, tôi đoán sau khi Liễu Kình Vũ quay lại nhất định sẽ động vào số tiền kia.

Chẳng lẽ chúng ta cứ như vậy mà trơ mắt nhìn hắn cầm khoản tiền kia muốn làm gì thì làm à? Ai có thể đứng ra bảo đảm hắn sẽ không làm trung gian mà kiếm tiền bỏ túi riêng, hay tham ô nhận hối lộ đây?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!