Liễu Kình Vũ nghe Tiết Văn Long nói như vậy, sắc mặt lúc ấy cũng lập tức âm trầm. Hắn đã hoàn toàn hiểu rõ, Tiết Văn Long đây là đang muốn lừa dối mình. Nếu đã như vậy, trong lòng hắn liền quyết đoán, hắn lạnh lùng nói:
- Chủ tịch huyện Tiết, ngài nói rất đúng, bất tại kỳ vị, bất mưu kỳ chính (không ở đúng vị trí thì không bàn chính sự). Những quyết sách của Huyện, tôi không có tư cách tham gia. Nhưng tôi đang là Chủ tịch thị trấn Quan Sơn, tôi nhất định phải vì thị trấn Quan Sơn mà suy xét.
Chủ tịch huyện Tiết, ông không cần lấy lý do Tập thể quyết định mà lừa dối tôi. Cả tôi và ông trong lòng đều vô cùng rõ ràng, đây chỉ là mượn cớ, bất quá ông muốn dùng chiêu rút củi đáy nồi mà thôi. Nhưng tôi nói cho ông biết, tôi sẽ không cho ông ăn được khoản tiền này.
Tôi chỉ hỏi ông một câu, khoản tiền bốn triệu rưỡi còn lại của thị trấn Quan Sơn chúng tôi, rốt cuộc ông có trả hay không. Không cần nói đạo lý rỗng tuếch với tôi, chính bản thân ông còn không tin, tôi cũng không tin.
Liễu Kình Vũ tôi không muốn đắc tội ai, cũng không có thói quen thích động thủ, nhưng nếu ai có gan suy nghĩ cho bản thân, không để ý đến lợi ích của dân chúng, lợi dụng việc công để trả thù cá nhân thì tôi sẽ không ngại dùng nắm tay để cho họ biết lợi ích của dân chúng là tuyệt đối không thể xâm phạm.
Tôi, Liễu Kình Vũ đã từng làm lính, tính tình nóng nảy, trong lòng không có nhiều quy củ như vậy.
Nói xong, Liễu Kình Vũ hai mắt hung tợn nhìn chằm chằm Tiết Văn Long.
Giờ phút này, Tiết Văn Long thực sự có chút đau đầu rồi. Từ những lời của Liễu Kình Vũ, y có thể cảm nhận rõ ràng lửa giận đang dâng lên ngùn ngụt trong lòng hắn.
Tuy nhiên Tiết Văn Long tin là Liễu Kình Vũ chỉ hù dọa chính mình mà thôi, sự việc bị bạt tai lần trước không thể thường xuyên phát sinh được, hơn nữa lúc đó quả thực mình cũng đã quá đáng với hắn, còn lần này cách làm của mình đã ôn hòa hơn, Liễu Kình Vũ không thể tìm ra một chút tật xấu nào, chính mình nhất định phải chịu nhịn một chút.
Nghĩ đến đây, Tiết Văn Long trầm giọng nói:
- Đồng chí tiểu Liễu à, tôi phải nói cậu một câu rồi, cậu có biết thân phận của cậu không? Cậu là Chủ tịch thị trấn Quan Sơn, đường đường là cán bộ cấp Phó phòng. Thân là cán bộ, sao có thể một chút quy củ cũng không có chứ.
Đúng, cậu là từ quân lên biên chế, nhưng thân là quan quân thì càng không thể không chú ý quy củ. Liễu Kình Vũ à, lúc trước tôi đã nói rồi, cậu còn trẻ, tiền đồ vô lượng, nhất định phải học thật tốt các quy tắc quan trường, có như vậy mới đi được lâu dài.
Liễu Kình Vũ tiến về phía trước một bước, khoảng cách với Tiết Văn Long thu hẹp còn không đến 30cm, lạnh lùng nói:
- Chủ tịch huyện Tiết, không cần nói lòng vòng với tôi. Tôi chỉ muốn biết, rốt cuộc ông có trả lại tiền cho thị trấn Quan Sơn chúng tôi không?
Tiết Văn Long vẫn như cũ kiên quyết nói:
- Không phải tôi không muốn trả, mà đây là quyết định của tập thể Huyện ủy…
Tiết Văn Long còn chưa nói hết câu, tiếng tát bôm bốp đã vang lên trong phòng.
Liễu Kình Vũ xoay xoay cổ tay, tiếp tục hỏi:
- Tiết Văn Long, tôi hỏi lại ông một câu, có trả tiền hay không?
Tiết Văn Long vẫn như cũ, giọng điệu cứng rắn, mạnh mẽ nói. Giờ phút này, sự nóng bỏng đau đớn trên mặt gần như khiến y phát điên. Thân là lãnh đạo mà bị cấp dưới hành hung, nỗi nhục nhã này làm cho y càng sinh oán hận.
Lúc này đây, Tiết Văn Long đã hận Liễu Kình Vũ đến ngứa răng, trong lòng thề sẽ trừng trị Liễu Kình Vũ, khiến con đường tiến thân trong quan trường của hắn hoàn toàn đoạn tuyệt, muốn cho hắn hoàn toàn rơi vào mười tám tầng Địa ngục, trọn đời không được siêu sinh.
Theo Tiết Văn Long, Liễu Kình Vũ nhiều lắm chỉ cho mình vài cái bạt tai để giải tỏa cơn giận, chỉ cần mình cố gắng chịu đựng, không trả lại tiền cho hắn, đến lúc đó Liễu Kình Vũ làm không tốt công tác giúp nạn thiên tai, chính mình có thể lấy lý do này để cách chức Chủ tịch thị trấn của hắn.
Cho dù là quân đội có hỏi đến thì mình cũng có thể nói được. Cho dù là Phó Chủ tịch thường trực thành phố Đường Kiến Quốc hỏi đến thì cũng không có cách nào can thiệp.
Không tiếc thân mình để kéo Hoàng đế xuống ngựa, hiện tại Tiết Văn Long đã không còn đếm xỉa gì nữa rồi. Y tuyệt đối là một loại người hung ác.
Nhưng mà, y còn đánh giá quá thấp tính tình của Liễu Kình Vũ.
Nhìn thấy Tiết Văn Long vẫn kiên quyết không trả tiền, hơn nữa thấy y cố ý giấu diếm tình hình tai nạn, vì suy nghĩ cho bản thân mà sinh mạng và tài sản của dân chúng toàn Huyện cũng không để ý, trong lòng Liễu Kình Vũ lửa giận hoàn toàn bạo phát.
Hắn mạnh mẽ túm lấy cổ áo của Tiết Văn Long, lôi y ra khỏi bàn làm việc, trực tiếp kéo thẳng ra hành lang bên ngoài phòng làm việc.
Tầng này là văn phòng Ủy viên thường vụ Huyện ủy, mỗi Ủy viên thường vụ Huyện ủy đều có văn phòng ở đây, vì đã có thông báo khoảng một giờ sau sẽ có cuộc họp thường vụ, cho nên gần như tất cả các Ủy viên thường vụ đều đang ngồi chờ trong phòng làm việc.
Giờ phút này, Liễu Kình Vũ túm Tiết Văn Long kéo ra ngoài hành lạng, mạnh mẽ đá một cước lên bụng y, làm cho y ngã ngửa xuống đất, dùng chân giẫm lên ngực y, giận dữ nói:
- Tiết Văn Long, tôi hỏi lại ông một câu, khoản tiền cứu trợ thiên tai Liễu Kình Vũ này lấy được từ thành phố, rốt cuộc ông có trả lại hay không?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!