Hoàng vị được truyền cho tam hoàng tử, chính là tam thúc của ta.
Sau khi tam thúc đăng cơ, vì muốn tỏ ra mình là một vị vua nhân từ, đã phá lệ sắc phong ta làm công chúa, nuôi dưỡng trong cung.
Nói là công chúa, nhưng cũng chỉ là hư danh.
Ai cũng biết ta không có ai để dựa dẫm, lại còn là huyết mạch duy nhất của tiên Thái tử, bị tân đế kiêng dè, quả thật là một củ khoai lang bỏng tay.
Ngày đó Tiêu Tấn Ngôn cầu thân ta, ai cũng nghĩ hắn yêu ta tha thiết, mới có thể bất chấp tất cả mà đón nhận ta.
Nào ngờ đâu, tất cả những điều này chẳng phải vì yêu, mà là vì hắn ta cần một tiểu thư khuê các không có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa.
Như vậy, vừa giữ được thể diện cho gia tộc quyền quý, lại vừa có thể mặc sức chà đạp ta, không sợ ta làm gì Lâm Khiếu Khiếu.
Thật là toan tính thâm độc!
Mật thám của hoàng đế ở khắp mọi nơi, chắc chắn bọn họ biết rõ chuyện bẩn thỉu của Trấn quốc phủ Tướng Quân, chỉ là thuận nước đẩy thuyền, mượn tay bọn họ chà đạp ta đến c.h.ế. t mà thôi.
Không ngờ, ta lại được sống lại.
Lời Tiêu Tấn Ngôn vừa dứt, ánh mắt của tất cả mọi người trong đại điện đều đồng loạt đổ dồn về phía ta.
Tiêu Tấn Ngôn tay nắm binh quyền, lại vừa thắng trận trở về, đang là lúc xuân phong đắc ý, vậy mà lại để mắt đến ta
- một đứa trẻ mồ côi có thân phận nhạy cảm, đúng là phúc phận ta tu luyện mấy kiếp mới có được.
Kiếp trước ta cũng đã từng nghĩ như vậy.
Đáng tiếc, cọng rơm cứu mạng mà ta tưởng mình nắm được, lại chính là cọng rơm cuối cùng đè c.h.ế. t ta.
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Kiếp này, ta tuyệt đối sẽ không để bất kỳ ai nắm giữ vận mệnh của mình nữa.
Lời nói của Tiêu Tấn Ngôn đúng ý hoàng đế, ông ta lập tức gật đầu:
"Nếu đã như vậy, trẫm sẽ..."
Hoàng thượng.
Ta đột nhiên đứng dậy, nghênh đón những ánh mắt khác nhau của mọi người, bước ra giữa đại điện, quỳ thẳng tắp:
"Hoàng thượng thứ tội, thần nữ không thể gả cho Tiêu tướng quân."
Những năm nay ta tuy được nuôi dưỡng trong cung, nhưng lại không được coi trọng, ngày thường chỉ biết cúi đầu làm phận nhỏ bé, hoàng đế thế nào cũng không ngờ tới ta dám trước mặt mọi người từ chối hôn sự, ý cười trên mặt lập tức biến mất không còn chút nào.
"Vĩnh Ninh, đây là ý gì?"
Ta ngước mắt nhìn hoàng đế, chậm rãi từ trong tay áo lấy ra một tấm kim bài nhỏ, từng chữ từng chữ nói:
"Hoàng tổ phụ trước khi qua đời có để lại một tấm kim bài miễn tử, cho phép thần nữ tự mình lựa chọn phu quân tương lai."
Kiếp trước, ta chỉ cho rằng trận dịch bệnh ở phủ Thái tử chỉ là một tai nạn.
Bây giờ xem ra lại không phải như vậy.
Hoàng tổ phụ anh minh một đời, làm sao có thể không hoài nghi trận dịch bệnh khiến phủ Thái tử người người c.h.ế. t sạch kia, là có người cố ý giở trò?
Đáng tiếc lúc đó thân thể người đã không chịu đựng nổi nữa, căn bản không có sức xoay chuyển tình thế, chỉ có thể ban xuống một tấm kim bài miễn tử để bảo vệ tính mạng của ta.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!