Mặc dù kích cỡ chim sẻ không lớn, nhưng bù lại rất đông, tính công kích cũng rất mạnh. Mấy thợ săn vừa mới thoát khỏi hiểm cảnh, giờ ai nấy đều vật vã không thôi, giờ mà lỡ phát sinh mâu thuẫn thì chắc chắn chẳng có tí lợi thế nào.
Tiêu Môn hiểu rõ, cũng từng tự mình trải nghiệm dị năng của Diệp An, bèn đi đầu tỏ ý nhượng bộ, tỏ rõ hai bên không ai phạm ai, anh sẽ không tấn công cậu, cũng sẽ kiềm chế thuộc hạ của mình. Đổi lại, Diệp An phải dẫn đàn sẻ đi, không được để chúng tấn công mấy thợ săn vẫn chưa hồi lại sức lực này.
"Được."
Hai bên thống nhất xong, Diệp An mang bầy sẻ trở lại chiếm lấy giếng trời, giữ một khoảng cách nhất định với nhóm Tiêu Môn. Nếu anh đã không nhắc tới tinh thạch, cũng không có ý ra tay, thì cậu cũng không có ý định khơi mào tranh chấp, thêm một chuyện chẳng bằng bớt một chuyện.
Bầy sẻ vẫn bay quanh chỗ Diệp An, tần suất vỗ cánh thay đổi theo tâm trạng của cậu. Lát sau, chúng không còn tỏa ác ý nữa, dần dần bình tĩnh lại.
Bầy dơi núp trong bóng tối rối rít bay ra, bay tới tập hợp tại chỗ giếng trời nơi Diệp An ở, rồi treo ngược mình dưới mấy cột đá ngả nghiêng, vừa khéo ngay vòng ngoài của đàn sẻ.
Cả đám Jason thấy tình huống lạ thường ở chỗ Diệp An, rồi nhớ tới những gì mình đã thấy trên cô đảo, nháo nhào quay sang nhìn Tiêu Môn.
"Thủ lĩnh, giờ làm sao đây?"
Họ không phải dị năng giả nên không thể nhận ra trên người Diệp An có giấu cái gì, nhưng ăn thịt thú biến dị trong thời gian dài, nên ít nhiều cũng cảm giác được năng lượng tràn ra từ tinh thạch, tuy không rõ ràng, nhưng có thể chắc chắn cậu đang giấu món đồ tốt nào đó.
"Không có làm sao cả." Tiêu Môn đứng cạnh giếng trời, đưa mắt nhìn quanh, đáy mắt thoáng qua một nỗi phức tạp. Thu lại cảm xúc, anh ra hiệu cả bọn đi thu gom vật liệu, dựng doanh địa gần chỗ giếng trời.
"Không có xe cải tạo, tạm thời không thể rời khỏi, có lẽ phải tạm ở đây mấy ngày.".
1. Ngài Ảnh Đế Đang Hot Và Cậu Nghệ Sĩ Hết Thời
2. Kẹo Sữa Bò
3. Đối Tượng Kết Hôn Của Tôi Lắm Mưu Nhiều Kế
4. Xuyên Thành Bạn Đời Của Nhân Vật Phản Diện Tàn Tật Độc Ác
Nghĩ tới tình huống hiện tại mà họ đang phải đối mặt, nguyên đám Jason chẳng thèm tìm hiểu Diệp An đang giữ cái giống gì nữa, bản năng sinh tồn trỗi dậy, cả bọn phân công công việc cho nhau.
Mọi người tản ra tìm kiếm quanh phế tích, thu gom những tảng đá và gỗ có thể sử dụng được, còn tìm thấy một mảnh rừng nhỏ sát rìa phế tích, bèn chặt cậy rồi gom cành khô rơi dưới tàng cây lại, chuẩn bị vật liệu dựng doanh địa.
Rose đào ba cái hố sưởi thẳng hàng nhau, chất đầy cành cây và cỏ khô vào trong, rồi gom góp diêm và đá đánh lửa của mấy thợ săn, mới phát hiện hầu hết mọi người đánh rơi hết rồi, lúc nhận tới tay chỉ có vài ba hộp diêm và ba cục đá đánh lửa, mà diêm lại còn phải phơi nắng cho khô mới dùng được.
Chuẩn bị xong vật liệu, ai nấy đều mau chóng dựng chỗ trú ẩn. Chỉ lát sau đã dựng xong bốn cái lều gỗ cao hơn hai mét, có thể chứa hai, ba người nằm song song trong đó.
Trong lều gỗ lót cành cây và cỏ khô, mặc dù không thoải mái lắm, nhưng tốt hơn ngủ ngoài trời nhiều. Quan trọng nhất là có thể che nắng vào ban ngày, mọi người có thể thay phiên nhau nghỉ ngơi, sớm khôi phục thể lực.
So với nhóm thợ săn luôn tay thì bên Diệp An trông nhàn nhã hơn rất nhiều.
Cậu không cần tốn công dựng chỗ trú ẩn, bầy sẻ chủ động nhường một cái tổ cho cậu sử dụng, nghỉ ngơi.
Cái tổ này nằm đằng sau một bưc tường đá đã sụp mất một nửa, chân tường chất đầy cành cây và cỏ khô, còn có cả lớp lông tơ mềm mại, không gian vô cùng rộng rãi.
Chuyện Diệp An cần làm là gom cỏ khô và lông tơ lại với nhau, làm thành một cái giường, rồi dời mấy trụ đá tới chống bên bức tường, lợp cành cây và tán lá lên trên để che nắng, còn lại chẳng cần tốn sức thêm nữa.
Giữa trưa, mặt trời lên đến đỉnh điểm, ánh nắng gay gắt thiêu đốt mặt đất, quanh phế tích không thấy dấu hiệu hoạt động của bất kỳ sinh vật sống nào. Chỉ có tiếng nước chảy róc rách qua mương, mặt nước phản xạ ánh mặt trời, tạo thành một vầng sáng ngũ sắc.
Dù cả đám thợ săn có dũng mãnh tới đâu cũng sẽ không hoạt động cái nóng gay gắt này, ai nấy đều quay vào trong lều tránh nắng, ngồi hoặc nằm để khôi phục thể lực. Jason cởi quần áo ướt đẫm ra rồi khoác lên người, vừa hưởng thụ cái mát ngắn ngủi, vừa dùng dao găm vót nhọn cành cây, tạm thay cho cây giáo ngắn.
Tiêu Môn không cảm nhận được nhiệt độ, tất nhiên sẽ không bị nhiệt độ cao ảnh hưởng, nhưng anh cũng chẳng rảnh hơi đâu mà đứng phơi mình dưới nắng.
Đưa mắt về phía Diệp An, Tiêu Môn quay lại trước lều gỗ ngồi xuống, dựa lưng vào một cây cột gỗ, gập một chân, ngón tay vuốt ve hoa văn cá trên trường đao, vừa nhìn những tòa nhà sụp đổ cách đó không xa, trong lòng có hơi rối bời, rơi vào trầm tư rất lâu.
Cả buổi chiều, mọi người đều gà gật trong phế tích, không có hành động nào cả.
Tới gần chạng vạng, nhiệt độ hơi giảm dần, Diệp An tựa đằng sau tường đá, vỗ mặt mấy cái, rồi vốc nước rửa mặt, mau chóng lên tinh thần chuẩn bị làm bữa tối.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!