Chương 53: | Đồng hành

Xoáy cát lún nối liền thành một dải, Tiêu Môn và mấy thợ săn lùi lại bên chiếc xe cải tạo duy nhất còn sót lại, nhờ có lớp băng đóng dưới chân mới không lún xuống dưới.

Nhưng thú biến dị lại không may mắn đến thế.

Khi xoáy cát lan ra xung quanh, đất đai bắt đầu rung chuyển, từng con thú biến dị bị lực hút khủng khiếp cuốn vào trong cát, voi biến dị, tê giác, trâu, thậm chí là ngựa hoang, không con nào thoát được.

Chim biến dị núp lùm đằng xa cũng bị kinh hoảng, giơ cánh chạy lẹ, thậm chí vì để tránh xoáy cát cuốn tới, lần đầu tiên trong đời nó còn biết bay thấp lè tè.

Cheo cheo và cáo chạy thục mạng, vì bảo vệ mạng sống mà phóng nhanh còn hơn cả gió lốc. Chỉ là tốc độ lan của xoáy cát lại nhanh hơn, đất đai cũng rung lên rung xuống, lắc trái lắc phải y như động đất. Nhiều con cheo cheo trốn không kịp bị cuốn vào trong xoáy cát, chỉ nháy mắt đã mất hút giữa lớp cát vàng.

Nước sông ngầm đổ rào rạt, tốc độ dòng chảy xiết hơn hẳn.

Ngọn núi bắt đầu rung chuyển, Diệp An thấy không ổn, đang định trèo xuống thì chấn động bỗng nhiên trở mạnh hơn. Ngay cửa ra của thác nước đột nhiên có một đường nứt cắt ngang, các vết rạn mảnh dẻ lan ra từ chỗ mép nứt, trông như mạng nhện giăng khắp nơi.

Vô số đá vỡ liên tục lăn xuống, từng tảng lớn rơi đập xuống đáy đàm.

Lớp bùn bị nước sông cuốn trôi mất, phần bùn nhão văng tung tóe như nước sôi ùng ục, để lộ phiến đá xanh bên dưới.

Diệp An không kịp nhìn kỹ, cũng chẳng có lòng nào đi tìm hiểu, hai tay cậu bấu chặt vào vách đá, chân gác lên tảng đá gồ ra, giáo giắt sau lưng, miệng cắn đoản đao, trèo xuống khỏi núi đá.

Trong khi đó, vô vàn đá vỡ cứ rơi xuống mãi, có cái đập lên người Diệp An, mép đá bén ngót cứa thành vết thương dài.

Cậu cắn chặt sống đao, rên rỉ nhịn đau, tốc độ trèo xuống không chậm lại xíu nào, thậm chí còn mau lẹ hơn, cố thoát khỏi ngọn núi này.

Lúc chỉ còn cách mặt đất chưa tới hai mét, một tiếng nổ vang rền, dòng nước mạnh bạo đáng sợ phá vỡ miệng núi, từng tảng đá khổng lồ bong tróc ra khỏi mặt núi, như bị một chiếc rìu bén ngót chém đứt, rơi thẳng đứng từ trên núi xuống, mà hướng rơi lại chính xác ngay chỗ Diệp An.

Đối mặt với cái bóng ập xuống đầu, cậu không kịp nghĩ ngợi gì, tức thì quăng luôn cây giáo, cầm chắc đoản đao, hai tay giao lại với nhau để bảo vệ phần cổ, hơi cong người lại, cố hết sức bảo vệ mấy chỗ hiểm, rồi nhảy xuống.

Sau khi đáp xuống đất, Diệp An theo đà lăn mình, tránh được tảng đá rơi xuống trong gang tấc.

Ngờ đâu bên dưới bỗng chấn động, ép cậu phải tiếp tục lăn mình tới trước, sơ sẩy rơi xuống hồ, bị nước cuốn xuống tận đáy hồ.

Diệp An còn chưa nổi lên trên được thì tảng đá xanh dưới chân bỗng vỡ ra, để lộ miệng hang động đen ngòm, nước sông và bùn lầy bị trút vào đó. Bị cuốn trong lòng sông nên cậu không thể mở mắt ra được, đành phải dốc hết sức quơ hai tay, cố gắng níu lấy một thứ gì đó có thể giữ cơ thể lại nhưng vô ích. Cùng với những tảng đá rơi xuống, cậu bị hút xuống dưới đáy đầm nước.

Mà phía bên Tiêu Môn cũng không ổn.

Mặt đất càng lúc càng chấn động dữ dội hơn, đất cát bị thổi tung, bụi bay mù mịt. Mấy thợ săn không thể đứng vững được nữa, lục tục té ngã vì bị rung lắc va đập. Nếu cố đứng lên thì sẽ lại ngã xuống lần nữa, mọi người đỡ nhau đứng dậy nhưng tình hình càng tệ hơn. Có người bị cát cuốn lấy, mọi người muốn kéo người đó ra, nhưng lại bị lực hút khủng khiếp cuốn đi, thậm chí còn chưa kịp buông tay ra thì đã bị cát vàng nuốt chửng.

Tiêu Môn liên tục tạo tường băng, hòng ngăn xoáy cát và gió cát lại.

Thể lực của anh bị tiêu hao mãi, tường băng cũng càng lúc càng mỏng dần, lớp băng dưới chân không chịu được trọng lực của mọi người. Bỗng, động đất mạnh lên, tường băng bị vỡ thành từng mảng nhỏ, cả đám thợ săn lần lượt rơi hết vào hố cát, kể cả Tiêu Môn.

Cát vàng bay lượn khắp trời, cây dừa bị gió thổi đong đưa qua lại.

Ngọn cây bị gió xé toạc ra, mấy trái dừa xanh mơn mởn rơi lộp độp, đập vào thân cây vắt ngang trên mặt đất. Lớp vỏ vỡ ra, để lộ phần xơ dừa màu nâu. Có trái vỡ đôi, nước dừa trong suốt chảy tràn ra đất, mùi hương ngọt lịm vốn nên thu hút mấy loài thú biến dị, nhưng giờ phút này lại chẳng có con nào dám tới gần, chứ đừng nói tới liều mạng vì mấy trái dừa này.

Cuồng phong quét qua, đất cát tung bay, rất lâu sau mới kết thúc.

Khi gió dần dịu lại, một phần núi nơi có thác nước rủ xuống bị gọt mất một khúc, thác nước bị chẻ ra thành nhiều nhánh, rồi lại bắn lên từ những phần bị đứt đoạn đó, sau cùng rơi xuống đầm nước, tạo thành mảng hơi nước trắng xóa.

Trên mặt cát không còn bóng người hay thú biến dị nào nữa, chỉ có vài con chim biến dị thoát được một kiếp đang thấp thỏm bay xuống, thu cánh lại, đứng trên mấy tảng đá đứt gãy dựng đứng, dáo dác nhìn quanh, kêu mấy tiếng chói tai.

Dưới đầm nước, thác nước chảy rào rạt, rửa trôi qua một lối ngầm to tướng dưới lòng đất.

Lối đi hướng dốc xuống dưới, có dấu vết đào bới nhân tạo rất rõ ràng. Mặt tường hai bên nhẵn nhụi, mặc dù dưới chân không phải là bậc thang bằng đá, nhưng cứ vài ba bước là có một rãnh lõm xuống, có thể đặt vừa đủ nửa bước chân, nên độ nghiêng trên mặt đất không tới mức trơn tuồn tuột.

Diệp An không ngã mạnh lắm, bèn chống tay đứng dậy, lau nước trên mặt. Vốn cậu định leo lên trên, nhưng mới chạm tay lên vách đá thì nước sông đổ thẳng xuống đầu, đất cát lẫn với bùn đá, đẩy ngược cậu trở lại.

Trong nháy mắt, nước sông tràn xuống ngập hết mặt đất, nhưng chưa tới mắt cá chân cậu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!