Bên dưới thác nước là một cái hồ sâu, do được phần lớn nước từ mạch nước ngầm rót vào, nên dù là đang mùa khô thì mực nước trong hồ cũng không giảm, mà uốn lượn ngoằn ngoèo thành một dòng sông nhỏ. Đường sông khúc khuỷu phơi mình dưới nắng nóng thiêu đốt, trở thành nguồn nước duy nhất cho thú biến dị và dân du cư sống gần đấy.
Diệp An rơi tõm vào trong nước, bọt khí tuôn ra khỏi miệng, cơ thể được nước sông vỗ về, không như cái buốt giá của nước trong sông ngầm, mà có đôi phần ấm áp.
Lúc trồi lên mặt nước, ánh nắng chiếu xuống đỉnh đầu, cảm giác nóng rực đột ngột ập tới.
Cậu lau nước trên mặt, ngước nhìn xung quanh. Đột nhiên từ trong bóng tối bước ra nơi ngập tràn ánh sáng làm Diệp An không kịp thích ứng, mắt đau rát một hồi, đành phải tạm thời lặn xuống nước lần nữa, đợi cảm giác bỏng rát đỡ hơn rồi mới cẩn thận mở mắt ra.
Nơi này là một vùng đồng bằng* lạ lẫm, có lẽ vào mùa mưa đến nơi này đầy ắp các loài thực vật thủy sinh, nhưng đến mùa khô chỉ còn lại cỏ khô sỏi đá.
*đồng bằng: hay còn gọi là bình nguyên, là một vùng đất đai rộng lớn với địa hình tương đối thấp — nghĩa là nó tương đối bằng phẳng, với độ cao so với mực nước biển không quá 500 m và độ dốc không quá 5°. Khi độ cao không quá 200 m, người ta gọi nó là đồng bằng thấp, còn khi độ cao từ 2m tới 5m, gọi là đồng bằng cao (trích Wikipedia)
Lòng sông rộng lớn phơi mình dưới ánh nắng, nhưng chỉ có một dòng sông nhỏ chảy qua, càng về hạ du thì càng thu hẹp dần, và có thể cạn khô bất kỳ lúc nào. Hai bên bờ sông rải rác xương cốt các loài thú biến dị, có cái vẫn còn sót chút thịt nát, thối rữa khô quắt dưới ánh mặt trời, cũng có cái đã nát vụn, chẳng rõ khi còn sống thuộc chủng loài gì.
Cuối đường sông là một vùng lùm cây thấp củn, sau lùm cây lác đác vài ba cây dừa cao ngất, tàu lá to lớn mở xòe trên ngọn cây, dưới các bẹ dừa rủ đầy những trái dừa xanh rì. Dù rằng từ chỗ Diệp An đang đứng không thấy rõ lắm, nhưng như thế cũng đủ khiến cậu vô thức liếm môi.
Phiêu bạt trong sông ngầm tối tăm một thời gian, thứ cậu ăn toàn là thịt cá sống, thứ cậu uống luôn là nước sông tanh nồng mùi máu và vị đất. Nếu dừa trên cây có thể ăn, hẳn đây sẽ là món ngon nhất cậu tìm được trong mấy ngày qua.
Nắng nóng gay gắt, như một chiếc ô đỏ rực lửa, hừng hực như thể muốn rút cạn từng hơi nước cuối cùng trên mặt đất. Nhiệt độ cứ tăng mãi, hơi nóng bốc lên không ngừng, làm cho hình ảnh trong tầm nhìn trở nên méo mó.
Bọt nước trên tóc Diệp An mau chóng bay hơi, mặt, cổ và vai đều bị phơi đến đỏ ửng, ran rát
Vì không mang theo thuốc mỡ chống nắng, cậu bèn lặn xuống nước lần nữa, bới bùn ướt dưới đáy sông, rồi trồi lên mặt nước, nhân lúc bùn còn chưa kịp khô thì bôi hết lên người, hiệu quả chắc chắn không bằng thuốc mỡ, nhưng ít ra có thể đắp thành một lớp bảo vệ bản thân.
"Đoản đao, xương cá, dây thừng."
Sau khi lên bờ, Diệp An bắt đầu kiểm tra dụng cụ và vũ khí tùy thân.
Đoản đao vẫn còn đang giắt trên đùi, phần lưỡi hơi mẻ, nhưng không ảnh hưởng gì khi sử dụng.
Xương cá nhặt được trong sông ngầm, dài cỡ một cánh tay, cong như lưỡi liềm. Sau khi được mài qua, chỗ đường viền sắc bén cực kỳ. Quấn chặt vải ở một đầu để làm tay cầm, chắc rằng sắc không thua gì đoản đao.
Bình thuốc buộc trên dây đã rỗng tuếch, Diệp An định bụng dùng nó để trữ nước. Đậy kín nút gỗ lại, rồi bọc vải kín kẽ là có thể đảm bảo nước trong bình không chảy ra. Trừ mấy cái đó, cậu còn có một sợi gân cá vừa cứng lại co giãn được, có thể thay thế cho dây thừng.
Sau khi kiểm tra xong những món có thể sử dụng, Diệp An cởi mảnh vải tròng trên cổ xuống, lấy ra viên tinh thạch đã thay đổi tới mức sạm đi.
Hầu hết năng lượng trong tinh thạch đã được truyền vào trong cơ thể cậu, bề mặt thì trơn nhẵn nhưng chấm sáng di động đã dần dần biến mất gần hết không còn gì, tới mức không thể tụ lại thành chùm sáng được nữa, nhìn qua không khác gì mấy hòn sỏi bình thường.
Diệp An nắm chặt tinh thạch, có thể cảm nhận được chút năng lượng còn sót lại, nhưng không chắc được phần năng lượng này có bị thú biến dị phát hiện không. Tiếc là giờ cậu không phải đang ở cô đảo, đến cả bản thân đang ở đâu cũng không biết, bằng không dù là mãng xà biến dị hay chồn tuyết cũng có thể giải đáp thắc mắc cho cậu.
"Bỏ đi, tìm đồ ăn quan trọng hơn."
Diệp An bọc lại tinh thạch lần nữa, cột lên cổ, rồi nhặt đoản đao lên, vác xương cá trên lưng, cẩn thận quan sát xung quanh, vừa cảnh giác nguy hiểm tiềm tàng, vừa đi về phía lùm cây.
Giày đã bị rơi mất lúc rơi xuống sông ngầm, khi ở trong nước chẳng ảnh hưởng mấy, nhưng giờ đã leo lại lên bờ, cậu đành phải đi chân không.
Mặt đất bị phơi tới mức nóng rực, Diệp An đi được một quãng, lòng bàn chân đã nóng tới mức nổi mấy bọc nước, đành phải tạm dừng lại, gặt mấy bó cỏ khô cột vào chân.
"Cũng tạm."
May mà lúc bước lên mặt đất, xung quanh Diệp An đa phần là bùn lầy và cát mịn. Nếu đụng phải đá lớn đã bị phơi dưới nắng nóng thế này, có lẽ không phải chỉ nổi mấy cái bọc nước, mà có khi bị nướng chín hết cả người luôn ấy chứ.
Lúc cách lùm cây càng gần, cậu có thể thấy rõ mấy trái dừa rủ trên thân cây, cả vị mặn thoang thoảng theo gió bay tới. Diệp An vô thức tăng tốc, không ngờ giẫm phải hố cát, nửa cẳng chân bị lún xuống.
Lực hút của hố cát rất mạnh, Diệp An cố hết sức nghiêng mình, hai tay chống lên mặt đất, hòng rút chân ra. Kết quả chẳng những không thành công mà cả hai tay cũng bị vùi trong cát.
Bị mắc kẹt trong hố cát, Diệp An có thể cảm thấy mình đang lún xuống dần dần, dù không nhanh nhưng cũng trói chặt nửa người dưới của cậu, khiến cậu không thoát ra được.
Đúng lúc này, bên bờ sông đối diện bỗng có một đàn nhỏ linh dương biến dị.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!